Bùi Ngọc rùng mình.
Lưu đại nhân lúc này thay đổi sắc mặt, quát lớn: "Hồ ngôn loạn ngữ! Những lời này há có thể nói lung tung?!"
Đây chính là bất kính!
Lưu Uyển Quân rũ mắt, vẻ mặt khiêm tốn, thanh âm cũng không nhanh không chậm: "Phụ thân đại nhân, biểu ca, có một số việc không phải không nói là không tồn tại, ngược lại còn phải chú trọng phòng bị."
Thanh âm của cô mang theo sự mềm mại của nữ tử, gằn từng chữ, chậm rãi nói ra: "Vĩnh Minh năm thứ chín, Dương gia tiếng tăm lừng lẫy từ tiền triều, thế gia đệ nhất lại bị phán thông địch, xử tử cả nhà."
"Năm Vĩnh Minh thứ mười một, Vương Bán Triều tiếng tăm lừng lẫy qua đời, hiện nay gia phong trưởng tử. Năm Vĩnh Minh thứ mười hai, trưởng tử Vương gia Vương đại nhân bản lĩnh làm quan bình thường, lại được Hoàng thượng coi trọng, từng bước thăng chức, chức quan đuổi kịp phụ thân hắn. Cùng năm, Trương quý phi phong hậu, Trương thừa tướng cùng Vương đại nhân tranh đấu quyền lực, cuối năm, vụ án Vương đại nhân tham ô bị vạch trần, triều đình và dân chúng chấn động, Vương gia lưu đày ngàn dặm."
"Tiên thái tử phi Ôn gia, năm đó Ôn gia tiếng tăm lừng lẫy, thế hệ trẻ tuổi đều có thể vào triều làm quan, nhưng cùng với việc tiên thái tử qua đời, Ôn gia bây giờ rơi vào tình cảnh như thế nào?"
"Quách gia chẳng biết lúc nào lui tới Giang Nam, trông coi sinh ý tơ lụa làm hoàng thương, Cát gia vẫn ở Mã Châu làm thiết khí sinh ý, cũng không có người nào được tuyển vào triều làm quan, còn có..."
Mỗi một câu cô nói, mặt Lưu đại nhân trắng bệch một tấc.
Lưu Uyển Quân nói xong, nhấp một ngụm trà, chậm rãi ngẩng đầu: "Lưu gia những năm này nếu không có biểu ca, nhất định cũng đã từng bước lui về phía sau, thế gia không cảm nhận được nguy hiểm sao? Nếu không biết, bọn họ sao lại đoàn kết ủng hộ biểu ca chứ?"
Chỉ có hoàng tử thế gia đăng cơ, mới có thể bảo trụ thế gia.
Bùi Ngọc không nói, Lưu đại nhân cũng trầm mặc.
Bởi vì tất cả những gì cô nói đều là sự thật.
Lưu Uyển Quân buông chén trà, vẻ mặt ngưng trọng: "Ngoại trừ Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, biểu ca, chúng ta càng nên phòng bị Hoàng thượng, Dung thế tử nay hô biểu ca tòa soạn bán chính là chúng ta nên nắm lấy!"
Thư phòng rơi vào trầm mặc thật lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-304.html.]
Thật lâu sau, Bùi Ngọc hít sâu một hơi, nhìn về phía Lưu Viễn Phương đang khiếp sợ: "Cửu cửu, biểu muội cực kỳ thông minh... Nếu là nam nhi, ta chắc chắn ủy thác trọng trách, thu làm phụ tá."
Lưu Uyển Quân cụp mắt thẹn thùng: "Có thể giúp được biểu ca là vinh hạnh của Uyển Quân, ngày sau nếu có việc, Uyển Quân cũng nguyện tiếp tục ủng hộ biểu ca, bày mưu tính kế cho biểu ca."
Cô luôn nói những lời ôn nhu, còn cực kỳ thông cảm cho người khác, làm cho người ta dỡ bỏ phòng bị, cũng nguyện ý tín nhiệm cô.
Bùi Ngọc lộ ra nụ cười.
Mà Lưu Uyển Quân cúi đầu, ngăn trở cảm xúc trong mắt.
Ví như Dung Chiêu, biểu ca cô tuy rằng yêu thương cô, nhưng hắn không xem cô thành một cá thể độc lập, xứng đáng được tôn trọng.
Cô cũng không kém những phụ tá kia, mà cô cũng thích phân tích cùng ứng đối chuyện quyền mưu.
Dung Chiêu nói đúng, hỏi nội tâm mình, làm chuyện mình muốn làm, đây mới là chuyện khiến tâm tình người ta kích động, phấn khởi.
So với cầm kỳ thư họa và quyển Nữ Giới đã xem qua hết lần này tới lần khác kia, những thứ này mới làm cho cô nhiệt huyết sôi trào....
Nhận được tin tức xác định, biết hiện giờ ba vị hoàng tử nguyện ý hợp tác làm ăn.
Ngày hôm sau Dung Chiêu lập tức chuẩn bị.
Ba vị hoàng tử thật lòng ủng hộ khác biệt rất lớn với ủng hộ tùy ý, bọn họ đưa tới tin tức, đồng thời còn cung cấp rất nhiều trợ giúp.
Nhị hoàng tử Bùi Tranh cung cấp một cửa hàng rất lớn.
Tam hoàng tử cho một nhóm thợ thủ công.
Ngũ hoàng tử thì phụ trách báo cáo chuyện này cho Vĩnh Minh Đế.