MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Sau khi người này mở miệng, các bá quan lúc này mới tiếp tục kiên trì kiến nghị.

"Đúng vậy, hôm qua dân chúng bàn tán chúng thần rất sôi nổi."

"Hôm nay nghị luận quan viên, ngày khác chẳng lẽ còn nghị luận tới Hoàng thất?"

"Chúng thần cũng không phải không cho hắn mở tòa soạn, có điều phải biết tiết chế một chút, không nên trắng trợn nghị luận quan viên như thế."

"Đúng đó, trên báo trực tiếp viết tên húy của chúng ta!"...

Bọn họ còn đang nói chuyện nhật báo, nhưng so với vừa rồi thu liễm hơn rất nhiều.

Nghiễm nhiên là bởi vì ba vị hoàng tử liên thủ, bọn họ nhất thời khiếp sợ, tạm thời quyết định hành quân lặng lẽ.

Hoàng đế thấy vậy, biết kết quả đã định, rốt cục ngước mắt, chậm rãi mở miệng: "Nhật Báo Kinh Thành rất thú vị, nhưng phải chú ý đúng mực, chớ mất thể thống."

Tạm thời đóng lại kết luận.

Quan viên ở đây đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Thái độ của Hoàng đế tuy rằng không rõ, nhưng hiển nhiên cũng không ủng hộ lắm, điều này rất tốt.

Dung Chiêu kia chắc hẳn là sẽ biết đường tiết chế đúng chứ:...

Dung Chiêu và tòa soạn báo, trong khoảng thời gian ngắn cướp đi toàn bộ danh tiếng.

Ngay cả chuyện lúc trước có nên đón Bùi Hoài Bi về hay không cũng bị gác lại.

Ba vị hoàng tử cùng đa số triều thần đương nhiên là hài lòng, rất nhiều người đều giữ thái độ phản đối việc đón Bùi Hoài Bi về.

Mà đối với ba vị hoàng tử.

Nếu chuyện đón Bùi Hoài Bi về bởi vì chuyện này mà bị gác lại, vậy thì nhật báo đã mang lại lợi ích cho bọn họ.

Ngày đó tan triều, An Khánh Vương phủ thu được vô số thiếp mời, cũng không phải mời Dung Chiêu làm khách, mà là "thư thăm hỏi".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-315.html.]

Người có đủ tư cách thì viết cho Dung Vĩ. Người không đủ tư cách thì viết cho Dung Chiêu.

Dung Vĩ và Dung Chiêu ngồi trong thư phòng, mở ra một tờ lại một tờ "thư thăm hỏi" này, nội dung bất đồng, nhưng ý tứ lại giống nhau.

Sau một lúc, Dung Vĩ buông thiếp mời trên tay xuống, dại ra nhìn vô số thiếp mời xếp chồng trên mặt bàn, c.h.ế.t lặng.

Lại một lát sau, giọng nói của ông khàn khàn lên tiếng: "Con nhìn đi, con chọc giận các quan viên trong triều, bây giờ gần như tất cả quan viên và thế gia trong kinh đều đưa tới thiếp mời cảnh cáo, uy h.i.ế.p con!"

Tờ báo kia đụng phải vảy ngược của bọn họ, nhất là những quan viên bị lên báo hôm qua, ngữ khí phẫn nộ cùng vui sướng khi người gặp họa không kiểm chế được.

Dung Chiêu không hề bất ngờ, bình tĩnh buông thiếp mời trên tay xuống.

Đại khái là có câu nói kia của Hoàng thượng.

Tất cả những quan viên này đều viết thư tới, ngoài sáng trong tối ám chỉ... Hoàng thượng bảo ngươi thu liễm một chút, về sau đừng viết chuyện của ta nữa, nếu không ta sẽ không bỏ qua.

Đương nhiên, nguyên văn rất khách khí, nhưng ý tứ là cái này.

Dung Chiêu: "Có thể hiểu được, bọn họ coi như khách khí rồi."

Ngoại trừ thanh danh của riêng cô ra, còn có sự ủng hộ của ba vị hoàng tử hôm nay, khiến cho phần lớn bọn họ có chút kiêng kỵ, cũng có chút khách khí.

Dung Vĩ xoa xoa mi tâm: "Con thu liễm một chút đi, tuy rằng Hoàng thượng không phản đối, nhưng rất rõ ràng ngài ấy cũng không ủng hộ."

Dung Chiêu đột nhiên nói: "Không, Hoàng thượng phản đối."

Lời này chắc như đỉnh đóng cột, tựa hồ đã xác định.

Dung Vĩ ngẩn ra, nghi hoặc nhìn nữ nhi: "Hoàng thượng nếu phản đối sẽ nói rõ."

Dung Chiêu lắc đầu, ánh mắt phức tạp,"Bởi vì ba vị hoàng tử đều đồng ý cho nên Hoàng thượng mới không nói gì, hôm nay trên triều, Hoàng thượng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi phe đối lập tiếp tục kháng nghị, hắn mới mở miệng tuyên bố..."

Cô không có mặt, nhưng sau khi hỏi thăm chuyện xảy ra trong triều hôm nay, Dung Chiêu suy ra kết luận này.

Dung Vĩ nhíu mày, không tin nói: "Hoàng thượng nếu không hài lòng, ngài sẽ nói thẳng, ba vị hoàng tử đều là con ruột. Hoàng thượng vì sao phải giấu diếm suy nghĩ thật sự của mình?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi