MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Nếu Dung Chiêu sớm có chuẩn bị, chứng minh thủ đoạn của người này cao hơn hắn nghĩ.

Vậy hắn phải bằng mọi giá thu phục Dung Chiêu.

Nếu không có, một người làm việc không để ý hậu quả, cũng không có bao nhiêu giá trị.

Bùi Tranh bình tĩnh cân nhắc được mất.

Phủ Ngũ hoàng tử.

"Ngũ điện hạ, thế tử An Khánh Vương kia thật quá đáng!"

"Đúng vậy Ngũ điện hạ, ngài nói hắn là người của chúng ta, hôm qua chúng ta cũng không nói lời nào, nhưng hôm nay nhật báo lại liên lụy đến người của chúng ta."

"Điện hạ, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Không thể để hắn tiếp tục như vậy được."...

Bùi Khâm đau đầu, hồi lâu hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, khoát tay: "Ngày mai rồi tính, tóm lại ta muốn bảo vệ A Chiêu..."

Phụ tá sợ ngây người,"Ngũ điện hạ!"

Tới mức này còn muốn bảo vệ hắn? Điện hạ rốt cuộc xem trọng Dung Chiêu cỡ nào?

Bùi Khâm không có biện pháp giải thích cho nên không đáp.

Đối với hắn mà nói, Dung Chiêu cũng không đơn thuần là thủ hạ, đó còn là Ngũ hoàng tử phi tương lai của hắn a!

Dung Chiêu quan trọng hơn bất kì thủ hạ nào.

Hắn làm sao có thể không bảo vệ cô?

Thái Bỉ Tự.

"Hiện nay trong kinh động tĩnh lớn như vậy, điện hạ, ngày chúng ta hồi cung đã không còn xa." Một nam nhân đặt tay lên bàn trà, vẻ mặt lo lắng.

Người dối diện im lặng tự mình đánh cờ, không lên tiếng.

Người nọ lại nói: "Chúng ta không nên trợ giúp tòa soạn của thế tử An Khánh Vương. Hiện nay cũng vì tòa soạn di dời toàn bộ chú ý của kinh thành, bọn họ mới không quan tâm việc chúng ta hồi cung hay không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-322.html.]

Hắn hiển nhiên rất căm tức, nhưng bởi vì cung kính, bèn đè nén tâm tình xuống. tòa soạn này, chúng ta có lẽ không về được hoàng cung, người không muốn chúng ta trở về rất nhiều. Cứ chờ xem, chúng ta trợ giúp An Khánh Vương thế tử, An Khánh Vương thế tử cũng đang trợ giúp chúng ta."

Người nọ kinh ngạc....

Trương thừa tướng ngồi xe ngựa, cùng một vị Trần đại nhân đi ngang qua đường phố náo nhiệt trong kinh thành.

Trên đường đi, các con phố đều đang bàn tán sôi nổi chuyện nhật báo.

Nhật báo hiện tại đứng đầu kinh thành, nhà nhà, vô luận là cao môn vọng tộc hay là nông dân ở nông thôn, vô luận là nam nhân ở tiền viện hay là nữ nhân ở hậu viện, vô luận tuổi tác nào cũng cảm thấy rất hứng thú.

Thời đại thiếu giải trí, nhật báo chính là giải trí lớn nhất.

Bất kể là ai, chỉ cần nói chuyện nhật báo sẽ không lo không có gì để nói, cũng không lo không nói được với nhau.

Từng chuyện trên nhật báo đều có thể lấy ra bàn luận sôi nổi hồi lâu, càng đừng nói là nhiều chuyện mới mẻ chồng chất cùng một chỗ như vậy!

Gần đây, toàn bộ kinh thành đều sôi trào.

Tờ báo này mới ra đến kỳ hai, tỷ lệ phổ biến đã cực cao.

Bọn họ trên đường đi nghe được vô số tiếng nghị luận, lúc này bên ngoài đang bàn tán...

"Trần mỗ đại nhân kia nhất định là Hộ bộ viên ngoại lang, ta đã từng gặp qua hắn, tuyệt đối không phải người tốt."

"Ngươi nhìn tướng mạo là có thể nhìn ra?"

"Đương nhiên không phải chỉ nhìn tướng mạo, nhà bọn họ rất bá đạo, Trần đại nhân muốn leo núi liền đuổi hết chúng ta xuống, đây mà là người tốt?"

"Ta cảm thấy là Hình bộ thị lang Trần đại nhân, vị Trần đại nhân này các ngươi đừng nhìn hiền lành, biểu tẩu của cháu trai biểu ca hàng xóm của ta làm v.ú nương ở nhà bọn họ, nói là cả nhà đều rất hung dữ, động một chút là đánh chửi!"

"Ai nha, xem ra quan viên họ Trần không có ai tốt."

"Cũng không biết là có chuyện gì, lại có nhiều quan viên hành sự ác liệt như vậy?"...

Trên xe ngựa.

Trần đại nhân hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi: "Cứ tiếp tục như vậy Trương thừa tướng cố ý cho hắn nghe, lúc này nghe vậy liền thản nhiên nói: "Đúng vậy, Dung Chiêu rõ ràng là muốn ép chúng ta đồng ý cho tòa soạn đăng đích danh tên quan viên."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi