Đó là cục diện đã từng xảy ra khi tiên thái tử còn sống.
Tiên thái tử cùng Dung Vĩ dẫn binh, ở biên cương hung hăng ngăn chặn Bắc Yến, đoạt về Yến Vân tam châu, chấn nhiếp Tây Bát.
Ba năm sau khi tiên thái tử vì trị thủy mà qua đời, chính là thời điểm quyền lực của Vĩnh Minh Đế tập trung nhất, hắn phái người đi tấn công Bắc Yến, muốn đem ba châu còn lại đoạt về, triệt để đem Bắc Yến đánh gục.
Khi đó Dung Chiêu đã ra đời, đại tội khi quân như thanh trường kiếm treo trên đỉnh đầu An Khánh Vương phủ, Dung Vĩ đã sớm dùng lý do thân thể có bệnh co đầu co cổ, lần đại chiến đó không có tiên thái tử, cũng không có Dung Vĩ.
Năm Vĩnh Minh thứ mười, triều Đại Nhạn tấn công Bắc Yến thất bại, lại thiếu chút nữa đánh mất ba châu Yến Vân, sau đó biên cương không còn ưu thế tuyệt đối, triều Đại Nhạn và Bắc Yến giằng co đến bây giờ, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đây là một cái gai trong tim Vĩnh Minh Đế, rất nhiều người đều không muốn nhắc tới.
Ngươi không có biện pháp giải quyết đại họa trong lòng Vĩnh Minh Đế, ngươi nhắc tới làm gì?
Nhưng Dung Chiêu vẫn nói, cô hít sâu một hơi, ở trong cái nhìn chăm chú của Vĩnh Minh Đế lật đến trang tiếp theo, một tấm bản đồ càng to lớn xuất hiện!
Triều Đại Nhạn từ nguyên bản chỉ chiếm đầy một tờ giấy, đến chỉ chiếm một nửa, rồi đến bây giờ chỉ chiếm không đến một phần năm.
Giọng Dung Chiêu không cao, nhưng từng chữ rõ ràng: "Đây là triều Đại Nhạn, đây là Bắc Yến, đây là Tây Bát, mà bên này là một đại lục khác, ở bên ngoài đại lục này còn có rất nhiều đại lục!"
Trên tay cô cầm gậy trúc, vẽ vòng tròn trên bản đồ.
Trần Ngự Sử nhịn không được, cất cao thanh âm: "Hồ ngôn loạn ngữ, ngươi tận mắt thấy có nhiều đại lục à?"
Dung Chiêu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén: "Vậy Trần đại nhân đã tận mắt nhìn thấy không có đại lục nào khác sao?"
Thế giới này cùng thế giới cô từng sống hoàn toàn bất đồng, triều đại và lịch sử, tất cả đều thay đổi, nhưng căn cứ thông tin thư tịch ghi lại, bản đồ không có quá nhiều biến hóa. Dung Chiêu không để ý tới Trần Ngự Sử, mặt hướng Vĩnh Minh Đế, hơi cụp mắt không nhìn thẳng hắn, thanh âm vang dội hữu lực...
"Đây là nội dung ta phân tích ra từ rất nhiều đồ chí cùng du ký, thời kỳ đầu của tiền triều, Khang Vũ Đế từng ba lần phái đội tàu ra biển, hai lần chưa từng trở về, nhưng lần thứ ba bởi vì ghi chép không rõ, có nhiều ý kiến khác nhau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-335.html.]
"Có người nói đội tàu đã trở về, lúc đến Giao Châu mang theo lượng lớn vàng bạc bị hải tặc cướp, cũng có người nói là đội tàu chưa bao giờ trở về, nhưng một ít tin đồn lại lưu truyền ở Giao Châu, trong đó cũng có chuyện đại lục hải ngoại này."
"Chiêu tự cho rằng đây là sự thật, cho nên dựa theo bản đồ này vẽ ra thiên hạ bao la, sau Bắc Yến còn có các quốc gia khác, sau dãy núi Tây Bát cũng còn có thổ địa bao la, hải ngoại còn có đại lục, sau đại lục có lẽ cũng có đại lục khác."
Đây là lần đầu tiên cô đem "thế giới quan" triển lộ trước mặt người khác, cũng hung hăng đổi mới nhận thức của những triều thần Đại Nhạn này.
Không có lục địa bên ngoài sao?
Ai cũng không dám nói chắc.
Vĩnh Minh Đế cùng ba vị hoàng tử nhìn chằm chằm bản đồ, Trương thừa tướng cũng mím môi, cổ họng có chút khô khốc.
Khi một người nhận ra rằng thế giới vốn rất rộng lớn, đi kèm với nó thường là nhận thức về sự nhỏ bé của bản thân.
Trong nháy mắt này, trong lòng vô số người chấn động.
Dung Chiêu chậm rãi nói chuyện, khiến mọi người rung chuyển.
Nhất là ba vị hoàng tử, bọn họ còn trẻ, nhìn thấy bản đồ như vậy làm sao có thể không động lòng?
Nhưng rất nhanh, Vĩnh Minh Đế rũ mắt xuống, tâm tình rung chuyển bình phục lại.
Hắn lớn tuổi, Bắc Yến còn chưa giải quyết, làm sao có tinh lực quản bản đồ lớn hơn?
Không có ý nghĩa.
Như là biết ý nghĩ của Hoàng thượng, tiếng nghị luận của các triều thần vang lên...
"Vậy thì sao? Man hoang chỉ địa cần gì để ý?"
"Tiền triều ba lần ra biển. hao phí khổng lồ vét sạch quốc khố nhưng không thu hoạch được gì, Dung thế tử vẫn nên ngẫm lại chuyện trước mắt thì hơn."