MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

"Trương thừa tướng nói rất đúng, chuyện lớn nhường này cần bàn lại."

"Nữ nhân làm biên tập đúng là có lợi, nhưng nghị luận văn nhân và chỉ trích đến từ bách tính không thể không cân nhắc."

"Nhật báo viết chuyện quan viên, nếu nữ tử bởi vì tầm mắt có hạn mà đăng mật tín của triều ta, chẳng phải là gây ra đại họa sao?"

"Mong Hoàng thượng nghĩ lại!"...

Tất cả thanh âm trên triều cuối cùng quy thành hai luồng, một bên ủng hộ theo ba vị hoàng tử, một bên phản đối theo Trương thừa tướng.

Vì thế, mọi việc đành giao cho Hoàng đế định đoạt.

Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, rốt cục chậm rãi mở miệng: "Chuyện này cần đợi trẫm suy nghĩ biện pháp, chư vị ái khanh cũng phải nghĩ lại, việc này chúng ta sẽ bàn sau."

Kết thúc mà không có kết luận?

Không phải, đã có rồi.

Trong lòng Trương thừa tướng trầm xuống, ba vị hoàng tử liên thủ mở ra tòa soạn báo, thứ này vốn nên thuộc về Hoàng thượng, thái độ Hoàng thượng hẳn nên bất mãn và chèn ép mới đúng.

Lão chính vì biết thái độ này, cho nên mới thay Hoàng đế chiến đấu ở tuyến đầu.

Nhưng hiện tại Hoàng đế bởi vì Dung Chiêu mà d.a.o động.

Hoàng đế không muốn trực tiếp đưa ra kết luận chắc chắn, hắn còn có suy tính của mình.

Hắn chỉ nói tái nghị, không nói tới nội dung của nhật báo.

Ngày mai nhật báo còn ra một kỳ nữa, đây rõ ràng là thái độ không ngăn cản!...

Triều hội kết thúc.

Rất nhiều quan viên vẻ mặt đều có chút trầm trọng.

Trương thừa tướng vừa lên xe ngựa, Trương Trường Tri lập tức nói: "Phụ thân, thái độ của Hoàng đế có đồng ý hay không?"

Trương thừa tướng thở ra một hơi: "Không có ý phản đối."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-342.html.]

Trương Trường Tri: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Nhìn tòa soạn của Dung Chiêu lớn mạnh ư?" Hoàng thượng trong lòng chỉ cần có kiêng kỵ cùng suy tính, việc này vẫn còn cách xử lý. Ta hiện tại hi vọng ngày mai nhật báo có thể thả ra càng nhiều tin tức về triều đình."

Dừng một chút, lão hạ giọng bổ sung câu: "Dung Chiêu thông minh, nhật báo ngày mai có thể sẽ không có quá nhiều chuyện triều sự, nhưng chúng ta có thể cho người ta đồn thổi trong dân chúng, thu thập những lời Hoàng thượng không muốn nghe nhất, đi nói cho Hoàng thượng biết..."

Hai mắt Trương Trường Tri sáng lên.

Chiêu "thủy quân" này bọn họ học được từ Dung Chiêu.

Trên một chiếc xe ngựa khác.

Dung Vĩ lau mồ hôi lạnh, thở ra một hơi: "Con đúng là to gan, ngày mai nhật báo không được nghị luận chuyện triều đình nữa, chúng ta phải chờ Hoàng thượng mau chóng quyết định."

Dung Chiêu không nói gì, cô tựa hồ đang xuất thần, hồi lâu mới lẩm bẩm một câu: "Rõ ràng đã động tâm, thế nhưng vẫn còn một tia chần chờ... Hoàng thượng kiêng kỵ ba vị hoàng tử đến trình độ này rồi sao?"

Hoàng thượng muốn việc làm ăn của tòa soạn báo, lọt vào tay ba vị hoàng tử hắn sẽ không vui.

Nhưng tòa soạn của Dung Chiêu lại chỉ có thể hợp tác cùng hoàng tử mới có thể nắm ở trên tay mình.

Dung Vĩ cả kinh: "Con nói cái gì?"

Ông nghi ngờ mình nghe lầm.

Dung Chiêu không lặp lại nữa, cô ngược lại còn nói thêm: "Trương thừa tướng bọn họ sẽ không từ bỏ dễ dàng, ngày mai nhật báo phát hành, chỉ sợ sẽ có rất nhiều lời bàn tán không tốt, mà còn là lời bàn tán Hoàng thượng không thích nghe..."

Dung Vĩ càng thêm kinh ngạc, vội vàng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Hoàng thượng có d.a.o động hay không?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Không quan trọng, con còn muốn trợ lực cho Trương thừa tướng."

"Con muốn làm gì?" Dung Vĩ trong lòng run sợ.

Ông luôn cảm thấy Dung Chiêu đang nhảy nhót trên bia mộ, lúc nào cũng có thể ngã xuống chôn luôn.

Dung Chiêu nở nụ cười, ngón tay vuốt ve nốt ruồi đỏ trên trán, giọng nói nhẹ nhàng: "Cũng nên cho bọn họ biết, nữ tử cũng là người, hơn nữa còn là người có cảm xúc có sức mạnh."... Ngày hôm sau.

Năm Vĩnh Minh thứ hai mươi lăm, ngày hai mươi bốn tháng mười, Nhật Báo Kinh Thành kỳ ba được bày bán.

Cũng giống như ngày hôm trước, các triều thần đều sai người nhanh chóng đi mua báo, muốn lập tức cập nhật tin tức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi