MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT



Trần Ngự Sử phủ.

Trần đại nhân hùng hổ mắng chửi, hắn xem nhật báo liền biết biểu hiện của mình tại triều hội hôm qua cực kém, chỉ sợ sẽ có rất nhiều dân chúng mắng hắn.

Quan trọng nhất chính là, Trần mỗ đại nhân ở kỳ báo trước... Không phải hắn!!

Hắn chỉ vì bị liên lụy nên mới mất hứng, do đó hợp tác cùng Trương thừa tướng làm khó dễ Dung Chiêu.

Không nghĩ tới Dung Chiêu già mồm như vậy, làm hắn tức đến mức đầu óc hồ đồ, lúc đó không nghĩ ra câu nào cãi lại Dung Chiêu.

Hiện tại xem tờ báo này, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng... dân chúng nhất định cho rằng Trần mỗ đại nhân lúc trước chính là hắn, bọn họ chắc chắn sẽ hung hăng nhục mạ hắn, hắn có giải thích cũng vô dụng.

À thì, cho dù không có Trần mỗ đại nhân thì hắn cũng sẽ bị mắng.

Mà mấu chốt nhất chính là, hắn còn đánh mất luôn tiền đồ của mình, Hoàng thượng chỉ sợ sẽ tìm cớ giáng chức quan của hắn...

Trần Ngự Sử cắn răng: "Dung Chiêu đúng là đáng ghét, chỉ là nhi tử của một vương gia khác họ, tuổi còn nhỏ đã có thể lôi kéo được nhiều người ủng hộ hắn như vậy. Càn quấy, còn không nói đạo lý hơn nữ tử!"

Hắn rất tức giận, mãi cho đến khi trở về hậu viện vẫn còn tức giận.

Cho đến khi nữ nhi hắn đến tìm...

Tiểu nha đầu chẳng qua khoảng mười tuổi, đang ở vào độ tuổi ngây thơ trưởng thành, Trần Ngự Sử nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ nhi, vẻ mặt cũng thoáng thả lỏng một chút.

Nhưng hắn là một người cha nghiêm khắc, vẫn lạnh mặt hỏi: "Con ở chỗ này làm gì? Đọc sách chưa?"

Tiểu nha đầu vẻ mặt ngây thơ: "Phụ thân, con và mẫu thân mới xem xong nhật báo hôm nay..."

Trần Ngự Sử lúc này trầm mặt, hắn lạnh giọng nói: "Mẫu thân con có nói gì không?"

Hắn cũng không phải là nam nhân sợ thê tử, ngược lại hắn cực kỳ có uy áp, ở trong nhà nói một không hai, thê thiếp tất cả đều phải nghe hắn, không dám phản bác.

Tiểu nha đầu lắc đầu: "Mẫu thân một câu cũng không nói. chỉ là cá chút không vui."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-345.html.]

Tiểu nha đầu ngẩng lên, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói non nớt: "Phụ thân, biên tập viên viết trên báo thật lợi hại, sau này con có thể làm biên tập không?"

Trần Ngự Sử quát lớn: "Câm miệng, chuyện mất mặt như vậy há là chuyện nữ nhi Trần gia ta có thể làm?"

Nha đầu này không phải xát muối lên vết thương của hắn sao?

Biết rõ hắn ra sức phản đối, thậm chí bởi vậy mà còn bị kéo xuống khỏi triều!

Tiểu nha đầu ngẩn ra, có chút mờ mịt.

Cô bé rụt cổ, ngập ngừng nói: "Vậy sau này nữ nhi sẽ làm gì? Con cũng đọc rất nhiều sách, phụ thân khen con có tài..."

Đương nhiên là giúp trượng phu dạy con, nghe lời phu quân.

Lời sắp ra khỏi miệng chợt dừng lại, Trần Ngự Sử giật mình.

Nữ nhi của hắn rất có tài hoa, hắn là nghiêm phụ, cho nên từ nhỏ đã bắt buộc nữ nhi đọc sách biết chữ, nhà bọn họ không phải gia tộc đặc biệt lớn gì, nhưng hắn tự xưng nữ nhi của mình tuyệt đối không thua những nữ tử xuất thân từ đại gia tộc kia.

Cho dù gả vào thế gia vọng tộc cũng có thể làm chủ, trở thành một chủ mẫu tốt.

Đây là phương hướng bồi dưỡng của hắn, hắn hy vọng nữ nhi gả vào nhà tốt.

Nhưng hiện giờ hắn khiến Hoàng thượng chán ghét, chỉ sợ sẽ bị giáng chức đến những địa phương khổ cực, rời xa kinh thành.

Khi đó nữ nhi tốt của hắn... còn có thể giống như hắn mong đợi, gả vào thế gia đại tộc sao?

Nếu như bởi vì có phụ thân là hắn, nữ nhi cuối cùng chỉ có thể gả cho một nam tử bình thường, tài học cùng năng lực đều không bằng nữ nhi...

Hắn mười mấy năm dốc lòng dạy dỗ cùng bồi dưỡng, để cho nữ nhi đọc sách biết chữ, để cho nữ nhi không thua kém các tiểu thư khuê các đều biến thành vô dụng.

Bởi vì trượng phu nữ nhi là ai, nữ nhi cũng chỉ có thể làm người đó.

Nếu như gả cho một thôn phu hương dã, tài hoa cùng học thức của nữ nhi, năng lực quán xuyến của nữ nhi sẽ không có bất kỳ tác dụng gì, nữ nhi cũng không thể đi ra ngoài tự mưu sinh, cô chỉ có thể ở trong hậu viện may quần áo, thêu giày cho trưởng phu vô trị của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi