Thôi Ngũ Nương đỏ mắt.
Phủ công chúa.
Lưu Uyển Quân đội mũ che, được người đỡ từ trên xe ngựa xuống.
Cô đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn nha hoàn đi gõ cửa phủ công chúa.
Trên tay cô cầm tờ báo hôm nay.
Thần sắc dưới mũ che bình tĩnh mà cứng cỏi, tầm mắt nhìn phủ công chúa, sống lưng thẳng tắp.
Cùng lúc đó.
Có vài tiểu thư khuê các tụ tập lại, các cô đọc báo, hai mặt nhìn nhau, trong vườn hoa nhất thời yên tĩnh.
Rất lâu sau, có một cô nương ngẩng đầu nói: "Chúng ta có thể làm gì đó."
Một vị cô nương khác cắn cắn môi, thần sắc thấp thỏm: "Chúng ta có thể làm cái gì? Thanh danh nữ tử từ trước đến nay đều rất quan trọng, huống hồ là gia tộc như chúng ta? Nếu bị người khác chỉ trích, đánh mất danh dự, e rằng chỉ có thể ở chùa miếu c.h.ế.t già!"
Khu vườn lại yên tĩnh.
Hoa nở rất đẹp, các cô hằng ngày ngắm hoa làm thơ, cố gắng tạo cho mình thanh danh tốt hơn, về sau có thể lựa chọn hôn phu ưu tú.
Nhưng bây giờ, không ai có tâm tình ngắm hoa.
Hồi lâu sau, một vị tiểu thư thông minh trong số bọn họ đột nhiên nói: "Nếu... Bọn họ cũng không thể bắt hết quý nữ trong kinh đưa vào chùa chứ?"
Trong chốc lát, không khí càng thêm yên tĩnh....
Dung Chiêu và Trương Tam đang ăn cơm.
Trương Trường Ngôn: "Ngươi hiếm thấy nha, vậy mà mời ta ăn cơm..."
Chính hắn cũng cảm thấy không bình thường.
Sao Dung Chiêu lại mời hắn ăn cơm? Ngoài trời cũng đâu có bão.
Hơn nữa còn không phải hai bát mì ăn kèm củ cải khô, là Phúc Lộc Hiên!
Mặc dù chỉ là lầu một, nhưng cũng là Phúc Lộc Hiên a.
Dung Chiêu mời hắn ăn Phúc Lộc Hiên! Dung Chiêu mời hắn ăn Phúc Lộc Hiên!
Là Dung Chiêu mời hắn ăn Phúc Lộc Hiên!!
Trương Trường Ngôn đến bây giờ còn cảm thấy không thể tin, thậm chí nghi ngờ mình còn chưa tỉnh ngủ.
Dung Chiêu bình tĩnh ăn, vén mí mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Đừng kinh ngạc như vậy, làm như ta kẹt xỉ lắm không bằng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-347.html.]
Trương Tam mặt không chút thay đổi: "Ngươi vốn kẹt xỉ."
Dung Chiêu: "Ngươi rốt cuộc có ăn hay không?"
Trương Tam không dám cầm đũa, hắn nuốt nước miếng, gắt gao nhìn chằm chằm Dung Chiêu, thử hỏi: "Ngươi lại muốn ta dẫn ngươi đi bái phỏng nhà nào?"
Dung Chiêu: "Không có."
Trương Tam: "Tháng này không chia tiền hoa hồng?"
Dung Chiêu: "Không phải."
Trương Tam: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì? Ngươi nói trước, không nói ta không ăn!"
Dung Chiêu không nói gì: "Ta không thể mời ngươi ăn bữa cơm sao?"
Cô liếc Trương Trường Ngôn một cái, lập tức ra hiệu bảo hắn xem náo nhiệt ở đại sảnh lầu một,"Ta muốn nghe thử dân chúng hiện tại nói như thế nào, quan sát tình thế, một mình ăn cơm nhàm chán cho nên mang theo ngươi, chỉ vậy thôi."
Trương Tam: "...?"
Còn có loại chuyện tốt này?
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, hỏi lần cuối: "Thật sự không phải hố ta?"
Dung Chiêu không kiên nhẫn, ngữ khí bắt đầu nóng nảy: "Không ăn thì thôi."
Trương Tam nghe vậy, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Tốt lắm, nhìn thái độ này của Dung Chiêu quả thật không giống muốn hãm hại hắn, cũng không giống có chuyện cầu xin hắn...
Mỗi lần lừa gạt hắn đều có thái độ rất tốt.
Thái độ hiện tại vừa nhìn chính là không có việc gì tìm hắn.
Trương Trường Ngôn nhanh chóng cầm đũa lên ăn, đồng thời không quên nói: "Dung Chiêu, sau này có chuyện tốt như vậy nhớ gọi ta, ngày Dung Chiêu mặc kệ hắn.
Bàn của bọn họ là Dung Chiêu đặt trước, có thể nói là vị trí bí mật nhất ở lầu một, nằm ở phía sau giá đặt bánh ngọt, nếu không vòng qua giá bánh, bình thường sẽ không chú ý tới bọn họ.
Nhưng xung quanh có rất nhiều bàn, có thể nghe được mọi người bàn tán nghị luận.
Dung Chiêu đang lắng nghe.
"Nhật báo là chuyện tốt, ai phản đối người đó chính là trong lòng có quỷ."
"Đúng vậy, Dung thế tử nói đúng, quân tử thẳng thắn vô tư, tại sao phải sợ chúng ta nghị luận?"
"Nếu nhật báo không có chuyện quan viên cũng vơi bớt phân nửa lạc thú, Dung thế tử thật tốt."
"Nhưng hắn cũng rất hồ đồ, lại để cho nữ tử làm biên tập."