"A..." Trương Tam thét chói tai một tiếng, lật đật chạy như gió.
Dung Chiêu lắc đầu, nhảy lên xe ngựa.
Lập tức, cô viết một phong thư đưa cho Thạch Đầu: "Lặng lẽ đặt ở tiệm bánh Phúc Lộc Hiên, ngày mai Uyển Quân sẽ đi lấy."
Cô quả thật không làm gì, chỉ là sau khi nhận được thư của Lưu Uyển Quân, đem Hứa chưởng quỹ Thanh Châu vốn an bài mở đầu chuyển đến sau cùng.
Đại công chúa là Lưu Uyển Quân mời.
Phủ công chúa.
Phò mã ủy khuất: "Công chúa, hôm nay vì phối hợp với nàng mà ta mất hết mặt mũi rồi..."
Trường Vũ công chúa mặt không chút thay đổi: "Phò mã, chàng sắp bốn mươi rồi, đừng làm như trẻ con thế, huống hồ bình thường chàng cũng còn mặt mũi đâu."
Phò mã: "Hu hu hu."...
Khi bất kỳ một thế lực nào vặn thành một sợi dây thừng đều cực kỳ đáng sợ.
Cho dù sau này Dung Chiêu, Lưu Uyển Quân, ba vị hoàng tử và tứ đại thân vương có ra sức bao nhiêu cũng không quan trọng, quan trọng là những nữ tử kia đang lên tiếng, quan trọng là kết quả cuối cùng.
Buổi sáng vẫn còn chỉ trích không ngừng, buổi tối tất cả đều tắt máy.
Người hiểu chuyện biết hành động của các lão thái thái đại biểu cho sự ủng hộ đến từ các đại gia tộc, cũng biết chiều hướng phát triển đã định.
Cho dù là người không hiểu cũng im bặt.
Chu đại nhân quay xe, đại công chúa ủng hộ, thế gia ủng hộ, vô số quý nữ ủng hộ, bọn họ dám đối đầu với nhiều người như vậy sao?
Bọn họ sở dĩ mạnh miệng là bởi vì nữ tử không có khả năng đi ra ngoài cùng bọn họ tranh luận.
Bây giờ nữ nhân "lên tiếng", bọn họ tự nhiên tắt máy.
Đương nhiên cũng có người nói thầm: "Những nữ tử này muốn tạo phản rồi sao, còn dám làm chuyện mất thân phận như thế, thật sự là..."
Lời còn chưa nói hết đã bị nữ quyến trong nhà mắng câm miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-350.html.]
Nữ quyến có lẽ vốn không dám lên tiếng,nhưng hôm nay sự việc phát triển mạnh mẽ, đã cho bọn họ dũng khí mở miệng.
Có thể đường đường chính chính mở miệng ủng hộ, không tính là mất mặt.
Càng nhiều người dám mở miệng, sẽ có càng có nhiều người dám lên tiếng.
Đại thế đã không thể ngăn cản.
Tiếng phản đối càng ngày càng ít, mà người hiện tại vẫn còn cố chấp công khai phản đối, đa phần đều là những văn nhân cổ hủ kia.
Lúc này, tác dụng của một cỗ lực lượng khác liền xuất hiện.
Một văn nhân cổ hủ nào đó giương giọng phê phán trong một gian trà lâu: "Đường đường bảy thước nam nhi, làm sao có thể bị nữ tử cưỡi ở trên đầu? Chúng ta đọc sách mấy năm, bọn họ thì hiểu cái gì? Thế mà dám phê phán văn chương của chúng ta, còn mấy nữ lang viết thơ ủng hộ kia nữa, đúng là làm mất mặt thế gia vọng tộc!"
Hắn nói dõng dạc, lời lẽ sục sôi lại phẫn uất.
Cũng khiến cho rất nhiều người liên tiếp gật đầu, cảm thấy người này nói có lý.
Lúc này trên lầu có người đi xuống, thoáng chốc hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Bùi Thừa Quyết lộ ra nụ cười, nhìn về phía người nọ: "Vị tài tử này, ta có thể xem thơ ngươi viết không?"
Người nọ thấy là kinh thành song kiệt, nhất thời mặt đỏ lên.
Là một văn nhân tiểu gia tộc, hắn ngày thường làm gì móc nối được quan hệ với hoàng thân quốc thích, hắn nói chuyện người ta cũng không để ý tới hắn.
Hiện tại thấy Bùi Thừa Quyết cùng hắn đáp lời, nhất thời kích động.
Chẳng lẽ đám Bùi nhị công tử cũng cảm thấy mình nói có đạo lý? Khen ngợi mình sao?
Nghĩ như vậy người nọ càng kích động.
Hắn không mang theo thơ mình viết trên người, nhưng hắn nhớ rất rõ, vì thế nhanh chóng đọc ra hai bài...
Hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội kết bạn với đám người Bùi nhị công tử!
Thế nhưng hắn còn chưa đọc xong bài thơ thứ hai, Bùi Quan Sơn đã bật cười thành tiếng, vẻ mặt trào phúng: "Ta còn tưởng rằng thơ hay cỡ Thanh âm người nọ im bặt, vẻ mặt kinh ngạc.