MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Trương Tam cạn lời.

Dung Chiêu nhìn hắn, ghét bỏ nói: "Trương Tam, sau này ngươi đừng kinh doanh gì hết."

Trương Trường Ngôn: "Hả? Vì sao?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Bởi vì ngươi quá thiển cận, chỉ có thể nhìn thấy lợi nhuận cực nhỏ trước mắt, làm kinh doanh như ngươi ăn chắc thua lỗ."

Trương Tam: "... 2"

Hắn giữ chặt Dung Chiêu, xù lông nói,"Vì sao? Nếu ngươi không nói ra nguyên cớ, ta sẽ nổi giận đó!"

Dung Chiêu thuận theo tay hắn, mặt không chút thay đổi nhìn Trương Tam.

Trương Tam lập tức rụt tay lại, có chút lo lắng ngập ngừng nói: "Ta chính là Trương gia Tam công tử, ngươi không được lúc nào cũng khi dễ ta..."

Nói xong, còn có chút ủy khuất nhìn Dung Chiêu một cái.

Người này mỗi ngày đều chỉ biết khi dễ hắn!

Dung Chiêu không nói gì: "Quách Xuyên không ngu, Quách gia cũng không ngu, số tơ lụa này đối với nhà bọn họ không tính là gì, cho ta cũng không đơn giản là có thể quan danh Vân Dung Phường, thứ nhất là dương danh tơ lụa Quách gia. Thứ hai có thể thu hút hảo cảm của người trong thiên hạ. Thứ ba, còn có thể giao hảo với ta."

Trương Trường Ngôn: "..."

Mặc dù muốn cãi Dung Chiêu, nhưng không thể không thừa nhận địa vị và thanh danh của Dung Chiêu hiện giờ quả thật đáng để người ta giao hảo.

Mọi người đều muốn cho mình đường lui, Quách gia ủng hộ Tam hoàng tử cũng sẽ nguyện ý kết giao thiện duyên.

So với lợi ích đạt được mà nói, chừng này chỉ là một đống vải bố mà thôi, Quách gia lo nổi.

Trương Trường Ngôn hiểu được, bĩu môi: "Đã như vậy, ngươi làm gì còn đối xử với hắn nhiệt tình như vậy?"

Thẳng thắn thảo luận lợi và hại, Quách gia cũng sẽ đồng ý.

Dung Chiêu liếc hắn: "Muốn đồ của người ta, thái độ tốt một chút thì Quách gia muốn hảo cảm của cô, cô cũng muốn hảo cảm của Quách gia.

Cung cấp một tấm vải, chất lượng tốt xấu cũng có chút khác biệt, hôm nay nhìn chất lượng tơ lụa kia, Quách gia đối với cô xem như cực kỳ có lòng.

Nỗ lực trước đây của cô không uổng phí.

Trương Trường Ngôn không hiểu lắm, nhưng biết người có tâm nhãn như Dung Chiêu làm việc tất nhiên đều có mục đích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-407.html.]

Hắn lầm bầm một câu: "Trong bụng ngươi quanh co vòng vèo nhiều như vậy, thật sự không sợ bị thắt nút à?"

Dung Chiêu không để ý tới tên ngu xuẩn bên cạnh.

Xe ngựa rất nhanh đã tới Trương phủ.

Vừa mới dừng lại, Trương Trường Ngôn đang muốn xuống xe, Dung Chiêu đột nhiên nói: "Bộ quần áo thứ ba cho ngươi, năm ngày sau đi Vân Dung Phường thử quần áo."

Trương Trường Ngôn: "??2"

Ngẩn ra một lúc, hắn mãnh liệt xoay người, giọng nói mang theo nghi hoặc: "Ngươi lại muốn ta làm gì? Có phải lại muốn tính kế ta không? Ta không có tiền!"

Dung Chiêu đột nhiên muốn cho hắn y phục?

Nhất định có vấn đề!

Dung Chiêu không kiên nhẫn: "... Muốn hay không tùy!"

Nhìn thái độ không thân thiện cùng với giọng điệu không kiên nhẫn kia... Trương Trường Ngôn xác định, Dung Chiêu lần này thật sự muốn tặng y phục cho hắn, không có mục đích gì khác.

Còn có loại chuyện tốt này?

Hắn trực tiếp nhào về phía Dung Chiêu, thét chói tai: "A a a! Sao đột nhiên ngươi lại tốt như vậy?! A Chiêu... áaa..."

Còn chưa ôm lấy Dung Chiêu, Trương Trường Ngôn đã bị cô một cước đạp văng ra khỏi xe ngựa.

Dung Chiêu lạnh mặt: "Hồi phủ!"

Trương Trường Ngôn nện m.ô.n.g xuống đất.

Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, để lại cho hắn một họng đầy bụi.

"Phi phi phi..." Trương Trường Ngôn vội vàng phun ra. mặt lo lắng: "Tam công tử? Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Dung thế tử kia thật sự quá đáng, hắn dám..."

Trương Trường Ngôn ngắt lời hắn: "Nói bậy bạ gì đó? A Chiêu rất có lương tâm."

Nói xong, hắn chắp hai tay sau lưng, bóng lưng đều lộ ra vẻ đắc ý, toàn thân bụi bặm lắc lắc mấy cái, giống như là muốn vểnh đuôi lên trời.

Ngọc Trúc: "...?"

Tam công tử nhà bọn họ... đây là điên rồi?

Trương Trường Ngôn lòng tràn đầy đắc ý, Dung Chiêu lần này đối xử với hắn không tệ, lần trước hắn giúp Dung Chiêu cũng không tính uổng công, có chuyện tốt Dung Chiêu cũng nhớ thương hắn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi