Mi tâm có nốt ruồi đỏ, tuấn mỹ không giống phàm nhân.
Đây không phải Dung Chiêu còn có thể là ai?
Từ Minh Chí cứ như vậy đi tới trước mặt Dung Chiêu, thanh âm mang theo ý cười: "Ta cùng Ngũ Nương có chút hiểu lầm, thế tử là tới đưa Ngũ Nương về... Aaa..."
Lời nói khách khí dừng lại, biến thành tiếng thét chói tai.
Một cao thủ phía sau Dung Chiêu bắt lấy hắn.
Mà Dung Chiêu hung hăng đá một cước xuống hạ bộ Từ Minh Chí, lại rút đao đ.â.m xuống một cái, Từ Minh Chí kêu cũng kêu không được, trực tiếp ngất đi.
Dung Chiêu rút đao ra, nhếch môi nhìn Chúc thị nở một nụ cười vô cùng bình thường.
Nhưng thanh đao trên tay Dung Chiêu dính máu, nốt ruồi đỏ trên mi tâm nhảy múa, trong đêm tối, giống như Diêm Vương từ địa ngục tới, tàn khốc m.á.u tanh làm người ta sợ hãi.
Nụ cười kia cũng lộ vẻ trào phúng, tựa hồ đã viết xuống kết cục bi kịch của bọn chúng.
Thu hồi đao, Dung Chiêu nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, đội ngũ đột nhiên xuất hiện này lại biến mất trong chớp mắt, trước sau chỉ có vài giây, chỉ còn lại Từ Minh Chí hơi thở yếu ớt nằm trên mặt đất.
Đám hộ vệ đều cứng đờ.
Nếu có thích khách hoặc sát thủ, bọn họ tất nhiên lập tức nhào tới.
Nhưng đó là An Khánh Vương thế tử, cũng là em vợ của Từ Minh Chí đại nhân...
Biến cố quá nhanh, tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Chúc thị: "A a a..."
Ả hét lên, ngất xỉu.....
Dung Chiêu và đội ngũ đã ra khỏi thành, thấy không ai đuổi theo bèn thở dài một hơi, siết chặt dây cương.
Thạch Đầu l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, có chút lo lắng: "Thế tử, thật sự không sao chứ?"
Dung Chiêu cười lạnh: "Yên tâm đi."
Cô lấy túi nước ra quay đầu tránh đêm lạnh: nước cũng lạnh thấu xương, thế nhưng ngọn lửa tích tụ trong n.g.ự.c rốt cục chậm rãi tản đi.
Một lần nữa treo lại túi nước, Dung Chiêu run dây cương tiếp tục lên đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-414.html.]
Đám người Thạch Đầu lập tức đuổi theo.
Mấy canh giờ sau.
Bọn họ nghỉ ngơi ăn lương khô, cũng có người quá mệt mỏi bèn nhắm mắt ngủ một lúc.
Dung Chiêu ăn xong cũng chợp mắt một lát.
Sáu ngày sáu đêm không ngủ, con người sẽ chống đỡ không nổi.
Cô có cảm giác mình vừa mới nhắm mắt, Thạch Đầu liền đẩy đẩy cô, ngữ khí sốt ruột: "Thế tử, bên kia có người đánh nhau!"
Đầu Dung Chiêu có chút choáng váng, cô chưa bao giờ mệt nhọc như vậy, đầu đau đớn như muốn nổ tung.
Cô lắc đầu, nhìn theo hướng Thạch Đầu chỉ, quả thật loáng thoáng có thể nghe được tiếng c.h.é.m g.i.ế.c và tiếng đao kiếm chạm nhau.
Hơn nữa, cả hai bên đều mạnh hơn họ.
Dung Chiêu nhíu mày, xoay người lên ngựa: "Không nên xen vào việc của người khác, chúng ta nhất định phải lập tức chạy về kinh thành, nhất định phải trở lại Phúc Lộc Trang trước tháng mười hai."
Nói xong, đoàn người tiếp tục lên đường, về phần những người đánh nhau bên kia đã bị Dung Chiêu bỏ lại sau đầu....
Ngày một tháng mười hai, giờ Mão, năm giờ sáng.
Dung Chiêu phong trần mệt mỏi, y phục xộc xệch chạy tới Phúc Lộc Trang, lập tức rửa mặt thay quần áo, nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
Giờ Thìn, cũng chính là bảy giờ sáng, Dung Chiêu ngồi xe ngựa trở về An Khánh Vương phủ.
Dung Hương Tích đã tịnh dưỡng vài ngày, trạng thái tốt hơn rất nhiều, cô cùng với Dung Vĩ, Lâm thị, Bạch thị vội vã chạy tới trong viện Dung Chiêu, Dung Chiêu lúc này đang chỉnh trang y phục.
Dung Hương Tích vừa thấy Dung Chiêu, lập tức hốc mắt đỏ lên: "Lục lang..."
Tiều tùy!
Sáu ngày ngắn ngủi gầy đi một vòng không nói, vẻ mặt còn vô cùng tiều tụy, quầng thâm dưới mắt xanh đen. Hơn nữa đây đã là dáng vẻ sau khi nghỉ ngơi và hồi phục.
Lâm thị và Bạch thị cũng rưng rưng, tay nắm chặt khăn tay.
Ngay cả Dung Vĩ cũng nhịn không được nói: "Con nghỉ ngơi thêm đi, sáu ngày đi đi về về Biến Châu, thân thể con cũng chịu không nổi, dứt khoát nghỉ ngơi hai ngày cho tốt."
Dung Chiêu lắc đầu, giọng nói khàn khàn khô khốc, giống như tiếng tơ lụa bị xé rách: "Con đã nghỉ ngơi "sáu ngày" rồi, hôm nay nhất định phải lộ diện."