Không xảy ra chuyện lớn?
Từ Minh Chí đều bị phế rồi!
Chúc thị không đè nén được cơn giận khắc chế mấy ngày liền, hơn nữa Dung Chiêu yếu thế, dường như đã bị bọn chúng nắm được nhược điểm, thân thể ả nhào về phía Dung Chiêu, thanh âm bén nhọn: "Ta muốn g.i.ế.c ngươi! Ngươi hủy hoại Từ lang, ngươi hủy hoại ta..."
Dung Chiêu nhìn Chúc thị phát điên, nhếch môi: "Ta đã làm gì?"
Cô nghiêng đầu, vô tội nói: "Cho dù ta thật sự đánh Từ đại nhân, vậy thì sao? Từ đại nhân khi dễ Ngũ tỷ tỷ của ta, ta đánh hắn nhiều nhất bị Hoàng thượng trách cứ, cũng không phải thế gia chưa từng đánh quan viên, ta lại không vào triều làm quan, thanh danh kém thì kém vậy."
Chúc thị: "Ngươi căn bản không phải đánh Từ lang, ngươi thiến Từ lang..."
Lão phu nhân nhíu mày, giơ tay lên,"Bảo ả đứng qua một bên, yên tĩnh một chút."
Vừa rồi Dung Chiêu dường như đã bị bọn họ uy hiếp, để lộ sơ hở, mà nơi này chỉ có cha con Từ gia và Dung Chiêu bọn họ, nói ra thương thế chân thật của Từ Minh Chí ngược lại cũng không sao.
Dung Chiêu nở nụ cười.
Người Từ gia nhìn cô chằm chằm.
Dung Chiêu tiếp tục cười, sau đó đứng lên.
Cô vươn tay phủi quần áo, vân đạm phong khinh lẩm bẩm: "Xem ra Từ công tử thật sự bị phế rồi, Từ công tử bị thiến còn có thể làm tri phủ sao?"
Từ lão thái thái tức giận đến run rẩy: "Hồ ngôn loạn ngữ!"
Nụ cười trên mặt Dung Chiêu không thay đổi, nghiêng đầu: "Nói đi, các ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Từ gia tới cửa, lại nói nhiều như vậy, bọn họ không trực tiếp tìm Hoàng đế làm chủ, đây là không muốn công khai thương thế của Từ Minh Chí đồng thời còn muốn Dung Chiêu đưa ra điều kiện có thể làm cho nhà bọn họ hài lòng...
Đây cũng là nguyên nhân Dung Chiêu ngay từ đầu đã nói người nhà này ghê tởm.
Từ đại nhân cười lạnh: "Chúng ta muốn ngươi trả giá thật lớn, ngươi đánh mệnh quan triều đình, toàn bộ An Khánh Vương đều phải chôn cùng ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-429.html.]
Dung Chiêu nhìn hắn không nói lời nào.
Nếu quả thật là thái độ này, bọn họ sẽ không đứng ở đây.
Hơn nữa từ khi Dung Chiêu hỏi ra câu nói kia, mọi người vốn nổi giận nhưng không khí lại có chút bất đồng.
Dung Chiêu từ lúc xuất hiện đến lúc hàn huyên với bọn họ, trên mặt vẫn luôn tươi cười, lúc này lại đột nhiên trầm xuống, lớn tiếng quát...
"Từ gia khi dễ Ngũ tỷ tỷ ta, các ngươi còn muốn trả đũa, đúng là không biết xấu hổ."
"Người đâu, đuổi người Từ gia ra ngoài cho ta, không cho bọn họ tới cửa An Khánh Vương phủ!"
Người Từ gia ngẩn ra.
Bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới Dung Chiêu đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Thế nhưng thứ Dung Chiêu muốn cũng chỉ là câu nói trong miệng Chúc thị, chính miệng ả thừa nhận Từ Minh Chí đã bị thiến là được.
Mục đích đã đạt được, vậy thì không cần hư tình giả ý với bọn họ nữa.
Từ gia nhiều người, nhưng hạ nhân An Khánh Vương phủ cùng với một trăm hộ vệ của Dung Chiêu càng nhiều hơn.
Dưới sự phẫn nộ cùng ngây người của Từ gia, An Khánh Vương phủ đuổi người ra ngoài.
Dung Chiêu đi theo phía sau, nhìn Từ nhị phu nhân cùng với Từ Minh Phong, Từ Minh Chiếu một cái, lành lạnh nói: "Ai nha, nhiều hài tử thật tốt, Từ Minh Chí bị hủy, Từ gia còn có thể chọn thêm một người chống đỡ..."
Trưởng tôn Từ gia Từ Minh Chí là người được gia tộc ký thác kỳ vọng thời buổi này chính là như thế, trưởng tử có đãi ngộ cao nhất.
Mà vãn bối trong gia tộc bình thường sẽ không vào triều làm quan, triều đình cũng không muốn nhìn thấy một màn kia.
Có một người dẫn đầu, những người còn lại phải làm những việc khác, cho dù làm quan cũng là tiểu quan, tương lai sinh con sẽ trở thành nhánh nhỏ.
Từ nhị gia đã sắp phân nhánh.
Từ Minh Phong và Từ Minh Chiếu cũng không có tương lai tốt đẹp, Từ Minh Chí tuổi còn trẻ đã là tri phủ, toàn bộ tài nguyên Từ gia đều nằm trên người Từ Minh Chí, nếu các huynh đệ quan hệ tốt thì cũng thôi...