MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Các bá quan: "..."

Bọn họ nhớ tới nội dung đã xem qua, bởi vì nội dung quá mức không biết xấu hổ, cho nên ký ức khắc sâu.

Câu kế tiếp là: Ta luôn tôn trọng thê tử, cho nên ngũ nương không mang thai, ta cũng không sinh con thứ, miễn cho ngũ nương không vui.

Từ Minh Chí: "Ta luôn tôn trọng Ngũ Nương, cho nên Ngũ Nương không mang thai, ta cũng không để cho thiếp thất có con trai trước, không sinh hạ thứ tử, miễn cho Ngũ Nương không vui..."

Từ thượng thư lúc này trong lòng lộp bộp.

Từ Minh Chí trước đó ở phủ dưỡng thương, sau đó gấp rút lên đường hồi kinh, hồi kinh xong cũng bận rộn đi xem bệnh, bàn luận chính sự, không quan tâm nội dung bịa đặt trên nhật báo, cũng không có tâm tình đi xem.

Thậm chí bọn họ không dám để nhật báo xuất hiện trước mặt Từ Minh Chí, gần đây trên đó có rất nhiều nữ tử thế gia viết thơ mắng hắn, Từ gia sợ hắn bị tức chết, một tờ báo cũng không cho hắn xem!

Từ thượng thư muốn ngăn cản Từ Minh Chí tiếp tục nói.

Thế nhưng Từ Minh Chí lại buột miệng: "Nhưng sau đó đại phu tra ra Ngũ Nương không thể có thai..."

Các bá quan: "II"

Toàn bộ trùng khớp!

Ngay cả đút hàn dược cho thê tử rồi nói thê tử mình không thể sinh cũng trùng khớp!

Bọn họ vốn còn rất đồng cảm với Từ Minh Chí, dù sao hắn bị kẻ xấu thương tổn, là người bị hại, cũng bởi vì trở thành thái giám, thanh danh không tốt, chỉ sợ không thể tiếp tục làm quan...

Còn chưa có hài tử, trên cơ bản cuộc đời này đã bị phế, con đường tương lai mờ mịt.

Đều là người làm quan, đều là nam nhân, tự nhiên trong lòng đồng tình, đương nhiên sẽ nghiêng về phía hắn, thậm chí còn có người chuẩn bị mở miệng nói giúp hắn.

Nhưng lúc này nghe hắn "giảo biện", trong đầu chỉ điên cuồng vang vọng câu cửa miệng gần đây của các nữ quyến trong nhà...

Từ Tặc c.h.ế.t tiệt! tiệt!

Lại nhìn Từ Minh Chí lần nữa, trong đầu lại vang lên một câu: Từ Tặc c.h.ế.t tiệt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-435.html.]

Các bá quan: "..."

Cái gì mở miệng nói giúp hắn, cái gì đồng tình, trong nháy mắt này đều biến thành tâm tình phức tạp, bọn họ không theo bản năng mắng những lời này ra khỏi miệng đã xem như rất biết kiềm chế rồi.

Không thể không nói, túi tẩy não thật sự rất hữu dụng.

Từ thượng thư sắc mặt đại biến, quát lớn Từ Minh Chí: "Ai bảo ngươi nói mấy cái này?! Ngươi chỉ cần nói đến cùng là ai hại ngươi..."

Dung Chiêu cười tủm tỉm ngắt lời ông ta: "Thượng thư đại nhân, Từ tri phủ đang trả lời, Thượng thư đại nhân gấp cái gì?"

Từ thượng thư cười lạnh: "Thế tử, An Khánh Vương phủ đúng là rất có giáo dưỡng."

Đây là nói Dung Chiêu ngắt lời ông ta, vô cùng thất lễ.

Dung Chiêu vừa rồi còn không biết xấu hổ lập tức đổi sang bộ mặt đáng thương, nhìn về phía Vĩnh Minh Đế: "Hoàng thượng, ta không có..."

Từ thượng thư quả thực muốn bóp c.h.ế.t cô.

Trương thừa tướng và triều thần cũng có chút im lặng, nhao nhao nhìn về phía Dung Vĩ hôm nay cũng có mặt, An Khánh Vương rốt cuộc dạy nhi tử như thế nào?

Năm đó An Khánh Vương bá đạo, là người cực hung hăng.

Vốn tưởng rằng Dung Chiêu nhiều nhất chỉ giống phụ thân không nói đạo lý, không nghĩ tới lại là tính cách này!

Thật sự là... làm cho người ta bó tay không có biện pháp.

An Khánh Vương vẻ mặt bình tĩnh.

Bình thường đều là một mình ông bị bất hiếu nữ chọc tức, hiện tại nên để cho nữ nhi ra ngoài chọc tức những người khác.

Bên trên, Vĩnh Minh Đế trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: "Từ Minh Chí, ngươi tiếp tục."

Đã bảo người ta nói, làm sao có thể nói được một nửa lại bảo người ta dừng lại?

Từ thượng thư lập tức biến sắc, nhanh chóng nháy mắt với Từ Minh Chí.

Nhưng Từ Minh Chí không thể hiểu được ý của Dung Chiêu: Dù sao người bình thường cũng sẽ không ngờ được, lý do hắn cực khổ suy nghĩ ra đã bị Dung Chiêu sớm viết thành truyện ngắn đăng báo, lưu truyền rộng rãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi