MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Việc này đúng là không chột dạ.

Từ Minh Chí mãnh liệt nhìn Dung Chiêu, khóe mắt muốn nứt ra, đang muốn mở miệng, Vĩnh Minh Đế ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Tuy nói Từ Minh Chí trị gia không nghiêm, sủng thiếp diệt thê, nhưng việc cấp bách vẫn là điều tra rốt cuộc là ai hạ thủ mệnh quan triều đình..."

Hắn nhìn lướt qua Từ Minh Chí, rất không vui.

Cho dù không phải bị thiến, nhưng việc này Vĩnh Minh Đế cũng phải triệt Từ Minh Chí.

Về phần bồi thường, vậy càng đừng ngHĩ.

Sủng thiếp diệt thê lại còn nói dối, ý đồ sỉ nhục chỉ số thông minh của Hoàng đế.

Hoàng đế vừa mở miệng, bá quan vốn trầm mặc lần lượt lên tiếng.

"Đúng vậy, Từ tri phủ có sai nhiều hơn nữa thì cũng không nên hạ thủ mệnh quan triều đình."

"Kính xin Hoàng thượng tra ra người hành hung, răn đe thật nặng!"

"Mặc kệ có hợp tình hợp lý hay không, cũng không nên động thủ với mệnh quan triều đình, người hành hung đúng là không để triều đình vào mắt."...

Từ Minh Chí: "222"

Khoan đã, lúc trước không phải ta đã giải thích rất nhiều sao?

Tại sao các ngươi đều ngầm thừa nhận ta sủng thiếp diệt thê, rằng ta có tội?

Tại sao?

Lời biện luận của hắn, những người này không nghe sao?

Từ Minh Chí không hiểu, khiếp sợ mở to hai mắt, bởi vì suy yếu cùng khiếp sợ, thân thể run rẩy, cơ hồ ngồi không vững.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-437.html.]

Vĩnh Minh Đế lại nhìn Dung Chiêu: "Dung Chiêu, Từ Minh Chí xác nhận là ngươi làm, ngươi nói thế nào?"

Dung Chiêu giơ tay, cung kính hành lễ, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chiêu đã giải thích rất nhiều lần, ta không phải người công kích hắn, chỉ có sáu ngày, ta không có cách nào đi đi về về Biến Châu, huống chỉ bởi vì, bởi vì... có người bất kính cho nên mấy ngày đó ít khi ra ngoài, nhưng cũng không phải là chưa từng ra ngoài." "Ngày hai mươi bốn tháng mười một, Ngũ tỷ tỷ của ta trở về, bởi vì chịu ủy khuất, cho nên ta ở nhà an ủi tỷ tỷ; Ngày hai mươi lăm tháng mười một ta cũng ở trong nhà; Ngày hai mươi sáu tháng mười một ta ra ngoài, gặp phải người bất kính, trên nhật báo có đưa tin, ngày đó còn có một ít bách tính nhìn thấy, nếu Hoàng thượng không tin có thể đăng báo triệu tập bách tính chủ động đi ra làm chứng cho ta."

Lời này rất đường hoàng.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, cho dù Dung Chiêu nói dối, dựa vào thanh danh của Dung Chiêu cũng sẽ có bách tính vì ủng hộ hắn mà đứng ra giúp hắn làm chứng giả.

Vĩnh Minh Đế khẽ rũ mắt: "Còn gì nữa?"

Dung Chiêu tiếp tục: "Ngày hai mươi bảy tháng mười một, thế tử Du thân vương cùng Bùi nhị công tử Vinh thân vương phủ đến nhà nói chuyện với ta, ở trong phủ nửa ngày, bọn họ có thể làm chứng cho ta."

"Sáng ngày hai mươi tám tháng mười một, ta ở cửa hàng điểm tâm gặp được Quan Mộng Sinh công tử, còn chào hỏi, sau đó cũng gặp vài người, nhưng đều không nhớ được."

"Ngày hai mươi chín tháng mười một, ta cho Trương Tam công tử quần áo, còn cùng Trương Tam công tử hàn huyên hồi lâu, buổi tối cùng Bùi thế tử, Bùi nhị công tử ăn cơm ở Phúc Lộc Hiên, có ghi chép của Phúc Lộc Hiên."

"Ngày ba mươi tháng mười một, ta đi Phúc Lộc Trang, trên đường gặp Trương Tam công tử, hai người đi cùng nhau, bọn họ đều có thể làm chứng cho ta."

Nếu những người này đáng tin cậy, lời khai của Dung Chiêu quả thực thiên y vô phùng.

Trong lòng Trương thừa tướng lộp bộp.

Lão vốn đến xem kịch vui, thuận tiện chuẩn bị hố Dung Chiêu một phen.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới...

Lão Tam bất tài kia lại dính líu vào chuyện này, còn muốn làm chứng cho Dung Chiêu.

Hắn đã quên hai nhà Trương Dung có thù rồi sao?!

Trương thừa tướng tức giận lạnh mặt, làm sao còn quản cục diện trước mắt, lão chỉ muốn cởi giày, hung hăng quất Trương Trường Ngôn một trận.

Vĩnh Minh Đế: "Tuyên bọn họ vào điện." bọn họ lập tức cùng nhau bước vào đại điện, không thể không nói, một đám công tử trẻ tuổi phong quang tế nguyệt cùng nhau xuất hiện, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi