Hắn vốn thân thể suy yếu, lúc này tức giận đến đầu đầy mồ hôi, cắn chặt răng mới không ngất đi.
Làm sao có thể như vậy?!
Rõ ràng Dung Chiêu hạ thủ với hắn, tại sao những người này lại không tin?
Từ Minh Chí vô cùng xác định đêm đó là Dung Chiêu, hắn nhớ rõ dáng vẻ của Dung Chiêu, cũng nhớ rõ tầm mắt đêm đó và hôm nay khi Dung Chiêu đảo qua, rất lạnh lùng, dường như cao cao tại thượng nhìn xuống hắn, cũng giống như đang nói cho hắn biết...
Dung Chiêu có thể dễ dàng thu thập hắn.
Dung Chiêu lúc này nhìn về phía Từ thượng thư, lắc đầu: "Từ thượng thư đại nhân, kỳ thật ta vẫn không hiểu các ngươi vì sao vu oan ta, dù sao oan uổng này thật sự rất dễ vạch trần, Từ gia vu cáo là tự tìm phiền toái."
Lời này tựa hồ đang lên tiếng nói giúp Từ gia.
Tất cả mọi người nhìn cô, ánh mắt nghỉ hoặc.
Từ thượng thư cũng tái nhợt mặt nhìn Dung Chiêu, ông ta cảm thấy Dung Chiêu không có khả năng nói giúp Từ gia bọn họ, cho nên ông ta đang chờ Dung Chiêu hung hăng công kích Từ gia...
Nhưng Dung Chiêu lại nói: "Về sau ngẫm lại, có khả năng Từ tri phủ sủng thiếp diệt thê hay không, sau khi Ngũ tỷ ta rời khỏi Từ gia, hắn chột dạ, vừa vặn có người động thủ với hắn, cho nên hắn liền lầm tưởng là ta. Từ gia điều tra được mấy ngày đó ta không thường ra ngoài, liền cho rằng thật sự là ta, cho nên vu oan ta?"
Cô thật sự là đang nói giúp Từ gia!
Từ thượng thư ngừng thở, tay nắm chặt thành quyền, móng tay thật dày cắm vào lòng bàn tay.
Dung Chiêu cũng không phải không công giúp Từ gia, cô đây là muốn Từ gia thừa nhận không liên quan đến cô, muốn triệt để thoát khỏi chuyện này.
"Không... Chính là ngươi... Ta... Từ Minh Chí không chịu tiếp nhận, gào thét.
Hắn là người bị thiến, tuyệt đối không có khả năng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cho nên lúc này chống đỡ một chút khí lực cuối cùng gào thét, kiên quyết không đồng ý cách nói của Dung Chiêu, tình nguyện đồng Dung Chiêu cảm thấy phiền.
Cô nhìn Từ Minh Chí, khẽ mỉm cười: "Từ đại nhân, ngài xác định là ta làm ngài bị thương? Vậy ngài cởi quần ra, ta xem có phải là bút tích của ta không?"
Mọi người: "..." Giết người g.i.ế.c tâm a.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-440.html.]
Từ Minh Chí: "Phụt..."
Miệng hắn phun m.á.u tươi, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Dung Chiêu nhìn về phía Từ thượng thư, nhẹ giọng nói: "Thượng thư đại nhân, ngài cảm thấy thế nào?"
Từ thượng thư dường như già đi mười tuổi, hơi nhắm mắt lại: "Có lẽ... là vậy."
Từ gia đồng ý cách nói của Dung Chiêu.
Khoảnh khắc Dung Chiêu chiếm được quyền lên tiếng, Từ gia đã không còn bao nhiêu lựa chọn, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhin, có thể còn nhận lấy tội danh vu cáo.
Từ Minh Chí đã bị hủy, không thể lại hủy diệt toàn bộ Từ gia.
Sai là sai ở chỗ, Dung Chiêu thật sự quá nhạy bén, trong thời gian ngắn đã chuẩn bị tốt sách lược, thậm chí chọn chỗ xuống tay còn là vì muốn triệt để phế bỏ Từ gia, nếu cô g.i.ế.c Từ Minh Chí còn dễ, hết lần này tới lần khác lại là thiến...
Mà hôm nay vốn nên là thời điểm tốt để Từ Minh Chí biện bạch, nhưng cháu trai bỏ lỡ cơ hội này, vừa mở miệng đã trùng với nội dung trên nhật báo, dẫn đến ấn tượng không tốt cho Hoàng thượng và bá quan.
Hôm nay thế mà không có một quan viên nào giúp hắn nói chuyện!
Mệnh quan triều đình bị công kích, vốn nên là cục diện tốt để tất cả quan viên đồng thù địch khái, lại bởi vì mấy mẩu truyện ngắn bịa đặt không có logic, không giảng đạo lý, hủy hoại trong chốc lát.
Từ thượng thư lại ý thức được, các mối quan hệ của Dung Chiêu rốt cuộc có sức mạnh đáng sợ cỡ nào...
Từ gia đụng phải Dung Chiêu, thiếu chút nữa chìm luôn cả thuyền.
Hiện tại chỉ có thể bỏ tốt bảo soái, bỏ qua một Từ Minh Chí, duy trì toàn bộ Từ gia bọn họ.
Không đau lòng sao?
Đương nhiên đau lòng, đây là người lợi hại nhất nhất trong số hậu nữ sắc, không sủng thiếp diệt thê, không gây chuyện...