MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Trương Trường Hành kinh hô: "Cái này ta thích, ném một bông hoa."

Phía sau cũng có công tử khác phụ họa: "Ai nha, ta muốn ném hai bông."

"Ném một bông thôi, mới bộ thứ nhất mà."

"Cũng đúng, vậy ta ném một bông trước."...

Bùi Quan Sơn không thích quần áo màu nhạt, cho nên không ném, Trương Trường Ngôn cảm thấy không đủ hoa quý cũng không ném, ngược lại Bùi Thừa Quyết ném một bông.

Hắn nhìn Dung Chiêu, cười nói: "Mở màn mà các ngươi đã dùng một bộ quần áo đẹp như vậy thu hút sự chú ý? Bộ quần áo này nhất định có thể lọt vào top 10."

Dung Chiêu nhún vai, cười không đáp.

Bùi Thừa Quyết khóe miệng tươi cười bất đắc dĩ, mắt đào hoa cong cong,"Ngươi nha."

Hắn vươn tay, đưa ra một túi đồ ăn vặt.

Dung Chiêu còn đang gặm khoai lang, nhận lấy nhìn thoáng qua, tò mò hỏi: "Ngươi mua lúc nào?"

"Sai người trong phủ làm cho ngươi, hôm nay thời gian thi đấu dài." Bùi Thừa Quyết cười nhìn cô,"Ngươi gầy quá, ăn nhiều một chút."

Bùi Quan Sơn: "...?"

Hắn quay đầu cổ quái nhìn túi đồ ăn vặt kia, lông mày nhíu chặt.

Bùi Thừa Quyết sao lại nghĩ ra chuyện này?

Sao hắn lại không nghĩ ra?

Quỷ quyệt!

Bùi Quan Sơn liếc Bùi Thừa Quyết, Bùi Thừa Quyết căn bản không để ý tới hắn.

Dung Chiêu cũng không chú ý, tầm mắt cô đã nhìn xuống cuộc thi bên dưới, miệng trả lời: "Cảm ơn."

Bên cạnh, Trương Tam đút vội hai miếng khoai lang vào trong miệng, vươn tay: "Để ta xem có gì trong này, cho ta ăn với..."

Mà lúc này, bộ quần áo đầu tiên đã trình diễn xong, được đặt ở vị trí thứ nhất trên sân khấu trước cửa Phúc Lộc Hiên. Chiếc váy thứ hai xuất hiện.

Đây là một bộ nữ trang, thoáng chốc dấy lên vô số tiếng kinh hô, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho các nữ lang điên cuồng ném hoa lụa trên tay, kích động kêu to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-455.html.]

"Cái này đẹp."

"Ta muốn, ta muốn!"

"Rốt cuộc khi nào mới bán? Ta muốn mua bộ quần áo này."...

Chỗ ngồi của bọn Trương Tam ở gần cuối đường, nghe được tiếng kinh hô liền vội vàng thò đầu ra nhìn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, lại đợi một lúc, nhìn thấy hoa lụa đầy trời cùng với xa giá chậm rãi đi đến.

Đó là một bộ nữ trang màu vàng nhạt.

Sa ngoài màu vàng nhạt, bên trong là màu trắng, vai trái có một bông hoa lụa vàng nhạt, khi y phục bị gió thổi qua, vải nhẹ tung bay, còn chưa lên người đã làm cho người ta mê say.

Kiểu tóc chỉ là búi tóc đơn giản, nhưng trên đỉnh đầu phối trang sức bằng nhung vàng nhạt, khiến rối gỗ có vẻ thơ ngây khả ái, nhưng lại không mất đi sự xinh đẹp.

"Đây là bộ y phục thứ hai của Vân Dung Phường, tên là Dao Nga, tú nương chế tác là Thanh Châu Vân Nương, quần áo là..."

Cùng lúc tiếng giới thiệu vang lên, bên cạnh Dung Chiêu có vô số hoa lụa bay xuống.

Dung Chiêu: "..."

Trương Tam cũng có chút nghi hoặc, mờ mịt hỏi: "Đây là nữ trang mà?"

Trương Trường Hành ho khan một tiếng, thẹn thùng nói: "Ta thấy Dao Nga này rất hợp với chị dâu của đệ..."

Trương Tam im lặng.

Quan Mộng Sinh xấu hổ đỏ mặt: "Cũng rất hợp với Triệu gia cô nương, khi nào bán thì bán cho ta đi."

Mọi người đều biết Triệu gia cô nương là vị hôn thê của hắn, tháng bảy năm sau sẽ thành hôn.

Thế nhưng sau lưng lại có người chen vào nói: "Ta cũng muốn, ta vừa mới ném hai bông hoa lụa cho Dao Nga, các ngươi đừng giành với ta!"

Mắt thấy sắp cãi nhau, Bùi Thừa Quyết quay đầu lại: "Đừng cãi, mua thế nào phải xem ý A Chiêu, quần áo còn chưa bắt đầu bán, các ngươi Vì thế tất cả mọi người nhìn về phía Dung Chiêu.

Dung Chiêu vừa ăn vừa trả lời: "Đừng gấp, vấn đề mua bán chờ chọn xong các ngươi sẽ biết."

Cô còn thừa nước đục thả câu.

Trương Trường Ngôn nhìn cô thật sâu, luôn cảm thấy đến lúc đó những người này cho dù muốn mua... cũng không nhất định mua nổi.

Dao Nga chiếm được rất nhiều hoa lụa, mà người dễ kích động, mới hai bộ quần áo đã ném hết hai bông hoa lụa ra ngoài, bọn họ ngược lại không hối hận, dù sao hai bộ quần áo này quả thật đẹp mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi