Dân chúng sợ ngây người.
Ngay cả các thế gia công tử cũng lặng ngắt như tờ, ngơ ngác nhìn xuống sân khấu.
Đã sớm biết quần áo thất bại sẽ bị tiêu hủy, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại đột ngột như vậy, hơn nữa còn rất nhanh, một bộ quần áo xinh đẹp một lần nữa biến thành vải vóc ngay trước mặt bọn họ, hoàn toàn biến mất...
Thanh âm trong trẻo của Dung Hương Tích vang lên: "Chư vị yên tâm, cái gọi là tiêu hủy là tiêu hủy kiểu dáng của y phục, trâm vàng trâm bạc đều sẽ được nấu chảy một lần nữa để làm trang sức, ngọc sức cũng sẽ được điêu khắc tái sử dụng.
"Vải vóc tháo ra cũng không lãng phí, có thể dùng làm quần áo khác. Vân Dung Phường chỉ làm tinh phẩm cao quý trang nhã, nhưng tuyệt đối không lãng phí, xin chư vị yên tâm."
Mọi người: "..."
Dung Chiêu thò đầu ra từ cửa sổ, vừa nói với dân chúng phía dưới, vừa nói với thế gia công tử phía sau: "Đúng vậy, những quần áo này tuy đã tháo dỡ và tiêu hủy, nhưng Vân Dung Phường không lãng phí, mọi người đừng đau lòng."
Cô thậm chí còn lộ ra một nụ cười sáng lạn, tựa như lời giải thích này thật sự là đang trấn an trái tim mọi người.
Mọi người: "!II"
Đây là chuyện lãng phí hay không lãng phí sao?
Là quần áo của bọn họ! Là kiểu dáng mà bọn họ thích!
Ai quan tâm đến vải vóc với trang sức chứ?
Bọn họ để ý chính là kiểu dáng quần áo, quần áo đẹp mắt lại kinh diễm như thế, bây giờ biến mất rồi, mất rồi!!
Lại nhìn Dung Chiêu đang tươi cười...
Thật tức giận a!
"Hu hu, Cửu Chương Công Tử!!"
"Aaaa, Thúy Trúc Sam của ta sao có thể bị hủy chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-469.html.]
"Hoa Dung! Hoa Dung! A a aI"
"Không được tháo! Bao nhiêu tiền ta mua, a a a không được tháo!"... Bên dưới, những tiếng thét chói tai vang lên, nếu như không phải có hộ vệ, bọn họ đã xông lên đài cao cướp quần áo.
Thậm chí có người còn bật khóc.
Động tác của tú nương quá nhanh, lại quá thuần thục, trong chớp mắt quần áo liền biến thành vải vóc, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng ban đầu, chỉ còn lại... hài cốt trong mắt bọn họ.
Rất nhiều người ôm ngực, đau lòng đến nghẹt thở.
Dung Chiêu rụt cổ lại, kinh ngạc: "An ủi của ta không có tác dụng sao?"
Bùi Thừa Quyết: "..."
Bùi Quan Sơn: "..."
Trương Tam: "... Ngươi vẫn nên câm miệng đi."
Đằng sau, Quan Mộng Sinh hoàn toàn sụp đổ, lướt qua ba người Bùi Thừa Quyết, cầm lấy ống tay áo Dung Chiêu tru lên: "Ngươi trả lại quần áo cho ta... Chết tiệt!"
Trên đài, tú nương gỡ xong y phục cẩn thận cất lại vải vóc, đứng ở sau sân khấu.
Mà mười vị tú nương nhận hai trăm lượng bạc đứng ở phía trước cùng với y phục của mình.
Tú nương ở đằng sau đều biết hai trăm lượng bạc này là tiền Vân Dung Phường mua lại mười bộ quần áo, vì giá trị quần áo sau này của bọn họ, hôm nay những y phục này nhất định phải tháo ra.
Các tú nương đã sớm chuẩn bị tâm lý, lúc này ngược lại không mấy khó chịu, chỉ nhìn chằm chằm mười bộ y phục trước mặt, thầm nghĩ chính mình khi nào mới có thể làm ra một bộ y phục đáng giá hai trăm lượng bạc...
Dung Hương Tích đứng trước mười bộ quần áo, khẽ mỉm cười tuyên bố: "Mười bộ quần áo chiến thắng hôm nay sẽ gia nhập bộ sưu tập Vân Dung Phường. Hiện tại bộ sưu tập Vân Dung Phường đã có mười bộ quần áo. Vân Dung Phường chỉ làm tỉnh phẩm, bộ sưu tập Vân Dung là tinh phẩm trong tỉnh phẩm."
Có người đau lòng, lập tức truy hỏi: "Bán thế nào?"
Nụ cười trên môi Dung Hương Tích không thay đổi: "Mười bộ quần áo này sẽ được bày bán, chư vị chờ tin tức của Vân Dung Phường đi, giá cả cố định, chư vị có thể đến Vân Dung Phường mua, quần áo chỉ có mười bộ, tới trước được trước nha." Vân Dung Phường trân phẩm đến đây chính thức kết thúc! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!"
Nói xong, Dung Ngũ Nương sai người thu dọn quần áo, mang theo quần áo cùng người của Vân Dung Phường rút lui.