Nếu như không phải hai người chưa từng bàn bạc, cô có lẽ sẽ cho rằng... đây là Cẩn vương đang phối hợp với cô.
Đêm nay cô chuẩn bị hát hí khúc, Cẩn vương liền dựng cho cô một sân khấu lớn.
Dung Chiêu đặt chén rượu xuống, chậm rãi đứng lên: "Hoàng thượng, Dung Chiêu có lời muốn nói."
Đại điện vốn yên tĩnh, lúc này càng thêm lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người nhìn về phía Dung Chiêu, vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ không rõ lúc này cô đứng ra làm gì?
Vĩnh Minh Đế nhíu mày nhưng vẫn nói: "Nói đi."
Dung Chiêu ra khỏi hàng, một thân bạch y ôn nhuận đi tới bên cạnh nam tử áo vải trong điện, chậm rãi hành lễ với Vĩnh Minh Đế, sau đó cất tiếng nói...
"Mã Châu tuyết lớn, dân chúng thiếu quần áo ấm, Dung Chiêu lấy danh nghĩa Vân Dung Phường nguyện quyên mười vạn lượng bạc trắng mua quần áo ấm đưa đến Mã Châu, giao cho Cẩn vương cứu trợ thiên tai!"
"Mong Hoàng thượng đáp ứng."
Trong thoáng chốc, đại điện vốn tĩnh lặng đột nhiên vang lên từng tiếng hít thở dồn dập của rất nhiều người.
Mười vạn lượng bạc trắng!
Đây là khái niệm gì?
Vân Dung Phường hiện tại kiếm được mười vạn lượng?
Ngươi nói Dung Chiêu không thích tiền, Vân Dung Phường của hắn một bộ quần áo bán ba ngàn lượng.
Ngươi nói Dung Chiêu yêu tiền, Mã Châu tuyết lớn, hắn lại muốn xuất tiền cứu trợ thiên tai, mười vạn lượng bạc a, Vân Dung Phường cũng không kiếm được mười vạn lượng!
Đừng nói tất cả triểu thần ở đây, ngay cả Vĩnh Minh Đế cũng kinh ngạc.
Mấy ngày gần đây vì chuyện của Vân Dung Phường mà hắn có chút mất hứng, cho dù là một bộ quần áo bán ba ngàn lượng của Dung Chiêu, hay là các thế gia đại tộc tranh giành bỏ ba ngàn lượng ra mua quần áo đều làm cho hắn không vui. Nguyên bản Vĩnh Minh Đế đã chuẩn bị ở yến tiệc tối nay nhắc nhở Dung Chiêu hai câu, để Dung Chiêu thu liễm.
Lại không nghĩ tới trước khi hắn lên tiếng, Dung Chiêu lấy danh nghĩa Vân Dung Phường quyên góp mười vạn lượng quần áo mùa đông.
Lời này đột nhiên mở ra suy nghĩ cho Vĩnh Minh Đế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-485.html.]
Vân Dung Phường cũng giống nhật báo, nhìn có vẻ không tốt, nhưng lại rất có ý nghĩa, Hoàng thượng vốn dĩ bất mãn tòa soạn báo, nhưng sau đó lại phát hiện, có nhật báo, những quan viên kia thu liễm không ít.
Hơn nữa mỗi lần hắn làm đại sự gì, ví dụ như cứu trợ thiên tai ở Mã Châu, nhật báo sẽ khen ngợi, đem chuyện này đưa tin ra ngoài, vì hắn ca công tụng đức.
Có nhật báo, Vĩnh Minh Đế sẽ không lo lắng chuyện mình làm dân chúng không biết.
Nhật báo đối với hắn mà nói lợi nhiều hơn hại, hoàn toàn không cần phải ngăn cản, Dung Chiêu vô cùng thức thời, chưa bao giờ thiên vị bất kỳ hoàng tử nào.
Cũng bởi vậy, ngay từ đầu Vĩnh Minh Đế còn muốn ra tay với Dung Chiêu, phát hiện cô thức thời cho nên bèn không quản cô nữa.
Hôm nay hắn đột nhiên phát hiện, Dung Chiêu dường như còn thức thời hơn so với tưởng tượng của mình.
Vân Dung Phường kiếm tiền thì thế nào?
Vân Dung Phường xa hoa lãng phí thì thế nào?
Lấy tiền từ các thế gia đại tộc kia mang cho hắn, cho Đại Nhạn triều dùng, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?
Hắn chỉ cần nắm lấy Dung Chiêu, liền nắm lấy tất cả.
Mà Dung Chiêu lại vô cùng thức thời, vô cùng chủ động.
Vĩnh Minh Đế nghĩ tới đây, đột nhiên biết nên dùng Dung Chiêu như thế nào.
Lại nhìn Dung Chiêu, ánh mắt hắn trở nên thưởng thức.
Hắn thích người thức thời, cũng thích người hiểu rõ lòng hắn.
Vĩnh Minh Đế cười to: "Ha ha ha, có gì không được? A Chiêu nguyện ý quyên tiền là phúc của dân chúng Mã Châu, trẫm đồng ý."
A Chiêu...
Cách xưng hô rất thân thiết.
Trên mắt tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, cũng có người kính nể.
Trong sự chú ý của mọi người, Dung Chiêu vẫn ung dung như trước, vẻ mặt ôn hòa.
Cô cất giọng cười nói: "Tạ Hoàng thượng!"