Thế nhưng khi bọn họ muốn kéo Dung Chiêu hàn huyên, đột nhiên phát hiện Dung Chiêu đã lủi đi đâu mất.
Dung Chiêu ở bên ngoài tỉnh rượu.
Kinh thành Đại Nhạn ở phương bắc, mùa đông rất lạnh, hơn nữa thường xuyên có tuyết rơi, đêm nay cũng có tuyết, giao thừa tuyết rơi ngược lại là một dấu hiệu tốt.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
Ngoài điện cũng thắp đèn, có cung nhân thường xuyên đi lại, Dung Chiêu đứng ở góc hành lang cũng không bắt mắt.
Trên tay cô bưng chén rượu, khẽ ngẩng đầu nhìn ngọn đèn lưu ly chiếu rọi xuống, có thể nhìn rõ từng bông tuyết bay bay, có cung nhân đêm giao thừa còn ở bên ngoài quét tuyết.
Dung Chiêu một tay chắp sau lưng, một tay bưng chén rượu.
Cô đột nhiên nghĩ đến Cẩn vương đêm nay dựng sân khấu hát hí khúc cho cô, Bùi Hoài Bi, cũng là Vô Danh cô từng quen biết.
Trận tuyết đầu tiên kể từ khi tới triều Đại Nhạn, đó là một trận tuyết kèm theo nguy cơ tử vong cùng rét lạnh, hàn ý thấu xương.
Kinh thành tuyết lớn như thế, Mã Châu có lẽ càng thêm lạnh giá?
Dung Chiêu chậm rãi nâng chén rượu lên, nhìn tuyết trắng xóa ngoài trời, nhẹ giọng nói: "Năm mới vui vẻ."
Mã Châu.
Đêm nay là giao thừa, nhưng tuyết lớn vẫn không ngừng phủ kín đồi núi.
Bùi Hoài Bi không yên lòng dân chúng, hai ngày nay đều đi khắp nơi tuần tra, đêm nay không kịp chạy về phủ nha ở Đô Thành, chỉ có thể ở lại trong núi.
Đốt đống lửa hâm ấm bầu rượu, coi như là qua năm mới.
Bùi Hoài Bi không yên tâm, hỏi thuộc hạ: "Đã phát hết rượu chưa?"
Cấp dưới trả lời: "Điện hạ yên tâm, phát hết rồi."
Bùi Hoài Bi lúc này mới gật gật đầu,"Còn thiếu quần áo ấm, ngày mai xuống núi nhờ tú nương ở Đô Thành làm nhanh một chút, hỏi phú hộ có quần áo cũ hay không, chăn bông cũng được, coi như là cho Cẩn vương ta mặt mũi, đem đi quyên góp..." Bên cạnh hắn, một nam nhân trung niên bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, đêm nay là giao thừa, chúng ta uống chén rượu đã, trước tiên gác những chuyện khác qua một bên, quần áo ấm còn phải xem bên phía Hoàng thượng có cung cấp hay không."
Bùi Hoài Bi hết cách đành cười cười.
Hắn phóng mắt ra nhìn tuyết trắng mờ mịt bên ngoài, lẩm bẩm một câu: "Người ta chờ cho tới bây giờ cũng không phải Hoàng thượng..."
"Điện hạ?" Nam nhân nghi hoặc.
Bùi Hoài Bi lắc đầu, nhận lấy rượu mạnh hắn đưa tới, tầm mắt chuyển qua một hộp thức ăn cách đó không xa.
Ánh mắt hắn dịu dàng, khóe mắt xuân về hoa nở, bên miệng hiện lên nụ cười, chậm rãi giơ chén rượu lên, giọng nói nhẹ nhàng: "A Chiêu, năm mới vui vẻ, mong năm sau an lành."
Kinh thành.
Rượu vào cổ họng, ngay từ đầu là hàn ý, về sau lại càng nóng bỏng, thân thể tựa hồ ấm lên.
Dung Chiêu cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-488.html.]
Có tiếng bước chân vang lên, một chiếc áo choàng khoác lên người cô.
Theo sau là giọng nói lãnh đạm của Bùi Quan Sơn: "Không lạnh sao? Nhìn tuyết uống rượu rất phong nhã?"
Đây là đang cười nhạo cô ở bên ngoài chịu lạnh.
Bên cạnh Bùi Quan Sơn là Bùi Thừa Quyết, hắn một tay tiếp nhận cái chén đã lạnh trên tay cô, một tay đưa một cái lò sưởi nhỏ cho cô, lò sưởi tỉnh xảo được bọc bằng đệm nhung.
Bùi Thừa Quyết vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ngươi đang trốn sao, sợ những người kia bao vây ngươi?"
Dung Chiêu nắm chặt áo choàng nhung, bàn tay lạnh như băng ôm chặt lò sưởi, cả người dần ấm áp.
Cô tươi cười sáng lạn: "Đúng vậy, ta vẫn nên trốn thì hơn, ta lại không vào triều, cũng không tham dự tranh đấu, ở cùng một chỗ với bọn họ làm gì?"
Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn một trái một phải đứng hai bên cô, nhìn tuyết sau đó nói tiếp.
"Có đôi khi không phải ngươi có muốn hay không, động tĩnh của ngươi lớn như vậy mặc không muốn bị quấy rầy người khác cũng sẽ kéo người xuống nước."
"Dựa vào thanh danh của ngươi bây giờ, Hoàng thượng có thể phong quan cho ngươi bất cứ lúc nào, ngươi chuẩn bị tâm lý đi."
"Vậy các ngươi thì sao?"
"A, trừ phi Hoàng thượng muốn nâng Nhị hoàng tử, nếu không sẽ không cho ta thụ quan, Bùi thế tử ngược lại là chuyện sớm muộn..."
Mấy người thấp giọng trò chuyện.
Một lát sau, ba huynh đệ Trương gia đi ra.
Trương Trường Ngôn bưng một đĩa điểm tâm bước tới: "Các ngươi làm gì đó? Sao không đợi chúng ta đi cùng. Dung Chiêu, ngươi có ăn điểm tâm không? Điểm tâm trong cung không tệ."
Trương Tam vừa đến, bất thình lình bầu không khí thoáng cái liền ồn ào.
Trong điện ăn uống linh đình, ngoài điện một đám người trẻ tuổi cũng hăng say bàn luận.
Mãi cho đến giờ Tý, mấy người mới trở lại trong điện.
Lúc này bầu không khí trong điện đã hoàn toàn bất đồng, tất cả mọi người ngồi ở chỗ mình, gương mặt tươi cười.
Quả nhiên, chẳng bao lâu Vĩnh Minh Đế đã trở lại.
"Chư vị cùng trẫm lên lầu thưởng thức pháo hoa, pháo hoa này là An Khánh Vương phủ dâng lên, nói là sản phẩm mới gì đó, A Chiêu, ngươi có lòng tin không?" Vĩnh Minh Đế cười hỏi.
Dung Chiêu đứng lên hành lễ: "Hoàng thượng yên tâm, nhất định sẽ cho Hoàng thượng và chư vị đại nhân một niềm vui bất ngờ."
Vĩnh Minh Đế cười gật đầu, dẫn người lên lầu ngắm pháo hoa.
Đây là sự kiện cuối cùng của đêm nay.
Không chỉ có những người trong đại điện, còn có phi tần hậu cung cùng với nữ quyến tiến cung, tất cả đều lên lầu thưởng thức pháo hoa, sau khi chào hỏi lẫn nhau liền chờ xem trình diễn pháo hoa.
Trương Tam chen đến bên cạnh Dung Chiêu, thấp giọng hỏi: "Khi nào thì b.ắ.n pháo hoa? Sản phẩm mới thật sự rất đẹp sao?"