MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Tim Dung Vĩ lúc này như bị treo lên.

Cái này so với Trương thừa tướng muốn ra tay hại Dung Chiêu tốt hơn chỗ nào!!

Thế nhưng Dung Chiêu lại cười cực kỳ sáng lạn, thậm chí mơ hồ có hai phần chờ mong,"Cảm ơn cô nương, vậy mời cô nương dẫn đường, Dung Chiêu đi ngay."

Nói xong cô phất tay với Dung Vĩ, cao hứng đi theo cung nữ.

Dung Vĩ: "?222"

Ông gần như tức đến mức nhảy dựng lên.

Người ta chọn con rể, một nữ tử như ngươi kích động như vậy làm gì?

Nếu bị người ta nhìn trúng, ngươi dám cưới không?!

Dung Vĩ gấp đến độ xoay vòng vòng, hô hấp dồn dập, nhưng Dung Chiêu đã nhanh như cắt rời khỏi tầm mắt của ông....

Các nữ quyến ở trên địa bàn của Hoàng hậu mở yến tiệc, lúc này sắp gặp Dung Chiêu, bọn họ tự nhiên không phải ở trong phòng, mà là ở Ngự hoa viên. Hoàng hậu, cung phi cùng với các phu nhân, tiểu thư, tất cả đầu ở Ngự hoa viên.

Ngự hoa viên mùa đông có điêu khắc băng rất đẹp.

"A Chiêu." Bùi Thừa Quyết từ phía sau đuổi theo, vẻ mặt bất đắc dĩ,"Ngươi cao hứng như vậy làm gì?"

Dung Chiêu sờ mặt: "Rõ lắm sao?!

Được rồi, cô quả thật có chút cao hứng.

Đang lo lắng làm cách nào bắt chuyện được với các nữ quyến thì hoàng hậu lại triệu tập, có thể không vui sao?

Bùi Thừa Quyết không nói gì, liếc mắt nhìn hai tiểu cung nữ, hạ giọng: "Chẳng lẽ ngươi nôn nóng muốn thành thân?"

Lúc nói lời này, tâm tình hắn không hiểu sao lại phức tạp.

"Ai muốn thành thân?" Bùi Quan Sơn từ bên cạnh vọt ra hỏi.

Bùi Thừa Quyết thở dài, nhíu mày: "Ngươi làm ta giật mình, trốn ở đó làm gì?"

Thật ra không phải trốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-490.html.]

Bùi Quan Sơn đứng sau cây cột, Bùi Thừa Quyết đang nói chuyện với Bùi Quan Sơn: "Chờ hai ngươi."

Mặt hắn không chút thay đổi, hiển nhiên rất không mong chờ cục diện kế tiếp, dường như có chút không vui.

Bùi Thừa Quyết: "Ta thấy A Chiêu cao hứng như vậy, có phải muốn thành thân hay không?"

Dung Chiêu không nói gì: "Đương nhiên không phải."

Cô nhìn về phía hai người, hơi nhíu mày: "Vì sao hai người các ngươi lại không vui2"

Bùi Thừa Quyết: "Đương nhiên là vì không muốn thành thân rồi."

Bùi Quan Sơn: "Cũng không muốn bị người ta nhìn chằm chằm."

Dung Chiêu đi giữa hai người, nghiêng đầu nhìn Bùi Thừa Quyết bên trái, lại nhìn Bùi Quan Sơn bên phải, vẻ mặt hồ nghi: "Hai người các ngươi cũng lớn rồi, nên thành thân đi chứ?"

Bùi Quan Sơn giơ tay gõ đầu cô một cái, mặt không chút thay đổi,"Trẻ con ít quản chuyện của người lớn, đừng có ra vẻ già dặn."

Dung Chiêu: "... Ta nhỏ hơn ngươi có hai tuổi."

Cô mười bảy, Bùi Quan Sơn Bùi Thừa Quyết mười chín, đều là những người trẻ tuổi chưa đầy nhược quán, nhưng ở triều đại này đã đủ tuổi suy xét hôn nhân đại sự.

Bùi Quan Sơn nhìn cô, khế mỉm cười: "Ồ, vậy sao? Nhưng nhìn tướng ngươi không giống nha."

Dung Chiêu nghiến răng nghiến lợi: "Bùi Quan Sơn, không được kỳ thị chiều cao!!"

Khóe miệng Bùi Quan Sơn lộ ra nụ cười, hiển nhiên tâm tình đã tốt hơn nhiều.

Bùi Thừa Quyết áp sát cô, chớp đôi mắt hoa đào, ý cười sáng lạn,"Ai, nếu A Chiêu có muội muội giống ngươi thì tốt biết bao, ta khẳng định muốn thành thân."

Dung Chiêu: "..."

Bùi Quan Sơn đột nhiên dừng bước.

Bùi Thừa Quyết và Dung Chiêu nghỉ hoặc quay đầu lại nhìn hắn, Bùi Quan Sơn vội vàng lướt qua hai người, để lại một câu: "Nhanh lên, đừng để Hoàng hậu nương nương chờ lâu."

Dung Chiêu cùng Bùi Thừa Quyết liếc nhau, vẻ mặt nghỉ hoặc theo sau. Lúc này đã có không ít công tử đến nơi, mỗi khi đến một người, hoàng hậu sẽ nói với bọn họ vài câu, cung phi cùng với các mệnh phụ ngồi bên cạnh thỉnh thoảng cũng sẽ chen vào vài câu, các nữ lang trẻ tuổi chỉ im lặng đứng ở một bên nhìn.

Nếu thật sự gặp được người thích hợp, bàn chuyện hôn sự ở đây cũng không có gì đáng ngại.

Trương Trường Ngôn đã đến từ sớm, cũng đã nói chuyện qua với bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi