Bị quấy rầy, sắc mặt Bùi Khâm không tốt lắm, lạnh lùng nhìn Trương Trường Ngôn: "Ta cùng A Chiêu nói chuyện, Trương Tam công tử có ý gì?"
Trương Trường Ngôn mỉm cười: "Ta chờ A Chiêu cùng vào điện."
Biểu cảm trên mặt hắn đơn thuần, tựa hồ thật sự chỉ muốn chờ Dung Chiêu.
Nhưng hắn đứng ở đây chính là cắt đứt cuộc đối thoại giữa Bùi Khâm và Dung Chiêu, thân là Tam công tử Trương gia, Trương Tam cũng có địa vị nói chuyện với Bùi Khâm.
Bùi Khâm thấy hắn và Dung Chiêu đứng cùng nhau nhìn rất xứng đôi, nhưng lại nghĩ đến tin tức Trương Tam công tử luôn đi theo Dung Chiêu...
Bùi Khâm cười lạnh: "Quan hệ giữa Trương Tam công tử và A Chiêu tốt thật, ta và A Chiêu đang bàn chuyện định hôn, không biết hôn nhân đại sự của Trương Tam công tử, Trương thừa tướng đã quyết định hay chưa?"
Trương Trường Ngôn vô thức nhíu mày, khóe miệng giật giật: "Trường Ngôn tuổi còn nhỏ, không vội."
Bùi Khâm chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Là không vội hay là Trương Tam công tử thích người không nên thích?"
Nói xong hắn phất tay áo, ý vị thâm trường nhìn Trương Trường Ngôn, rời đi.
Trương Trường Ngôn sững sờ tại chỗ.
Dung Chiêu đang suy nghĩ chuyện của mình, không quá chú ý đến bọn họ.
Lúc này thấy Bùi Khâm rời đi, Trương Trường Ngôn đứng ngây người, cô giật giật ống tay áo Trương Tam,"Làm gì vậy? Không đi sao?"
Trương Trường Ngôn sợ tới mức nhảy dựng lên, hất tay Dung Chiêu ra, lui về phía sau vài bước, hoảng sợ nhìn cô.
Dung Chiêu: "... 2"
Cô nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ: "Ngươi làm gì vậy?"
Trương Trường Ngôn lắp bắp: "Ta, ta có việc, đi trước một bước."
Nói xong, hắn cả người giống như bị ai đuổi theo, lửa sém m.ô.n.g chạy đi mất, để lại Dung Chiêu một đầu sương mù đứng tại chỗ.
Không phải chờ cô cùng vào điện sao?
Trương Tam chạy cái gì? Bùi Khâm đi xa quay đầu lại nhìn, thấy Trương Trường Ngôn để lại Dung Chiêu tự mình bỏ chạy, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Trương Trường Ngôn không biết tình huống của Dung Chiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-500.html.]
Ai có thể chấp nhận mình là đoạn tụ? Chỉ sợ sau này sẽ tránh Dung Chiêu như rắn rết.
Bùi Khâm như nghĩ đến gì đó, thở dài lẩm bẩm: "A Chiêu bây giờ là nam nhi, không chỉ khiến nữ lang kinh thành ngưỡng mộ trong lòng, còn có không ít nam tử trẻ tuổi theo bản năng tới gần hắn... Nếu tương lai khôi phục thân phận nữ nhi..."
Dung Chiêu không biết lo lắng của Bùi Khâm.
Cũng không để trong lòng phản ứng kỳ quái của Trương Trường Ngôn, cầm một phần giấy nợ cổ phần trên tay, thảnh thơi trở lại tiền điện.
Dung Vĩ như ngồi trên chảo nóng, thấy cô trở về vội nghiêng đầu tới gần hỏi: "Sao rồi?"
Dung Chiêu tâm tình rất tốt, trả lời: "Rất tốt."
Dung Vĩ nhíu mày: "Cái gì tốt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ông lo lắng có người định hôn sự cho Dung Chiêu, cũng lo lắng bị người có tâm nhìn ra vấn đề.
Dung Chiêu đưa hợp đồng trên tay cho ông, khóe miệng nhếch lên: "Con đã thuyết phục các nữ quyến đầu tư vào Vân Dung Phường."
Dung Vĩ ngẩn ra.
Đây là cái gì với cái gì a?
Ông theo bản năng mở hợp đồng ra nhìn, sau đó khiếp sợ trừng to mắt: "Hoàng hậu, Thục phi, Trịnh phi, Nhị hoàng tử phi cùng với nữ quyến các nhà đầu tư vào Vân Dung Phường? Hơn nữa tổng cộng đầu tư hai mươi vạn lượng bạc trắng?!"
Dung Chiêu gật đầu.
Dung Vĩ hít sâu một hơi khí lạnh, thập phần phức tạp nhìn Dung Chiêu.
Hoàng hậu gọi cô đi xem mắt, ông ở bên này lo lắng muốn chết, kết quả Dung Chiêu đi một chuyến mang về hợp đồng trị giá hai mươi vạn lượng bạc!
Làm cho tâm tình người ta phức tạp.
Dung Chiêu vui vẻ rót rượu cho mình, tâm tình rất tốt.
Dung Vĩ cẩn thận đem hợp đồng trả lại cho cô, tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn rơi xuống. Ông ở không lo lắng cho Dung Chiêu làm cái gì?
Nha đầu này không gì không làm được, chẳng lẽ còn không đối phó được một buổi xem mắt?
Nghĩ lại hai mươi vạn lượng...
Hôm qua Dung Chiêu thay Vân Dung Phường quyên góp mười vạn lượng, hôm nay có hai mươi vạn lượng đầu tư, nữ nhi này dám xuất tiền, nhưng kiếm tiền cũng không chùn tay a.