Trương Trường Ngôn tựa như chó chết, cúi đầu ủ rũ.
Dung Chiêu lắc đầu, đuổi theo bọn họ.
Bên hồ lúc này rất náo nhiệt, có rất nhiều thuyền lớn nhỏ dừng bên bờ, thậm chí đã có mấy chiếc thuyền đang di chuyển trong hồ.
Còn có rất nhiều người ở bên hồ ngắm lồng đèn, vô số thanh niên nam nữ.
Đoàn người bọn họ vừa mới xuất hiện, có rất nhiều người tò mò nhìn sang.
Đám thế gia công tử này thật sự chói mắt, làm cho người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần.
"Công tử, có thể lên thuyền rồi." Đằng trước, hạ nhân đã chuẩn bị xong, chuẩn bị tiếp đón bọn họ.
Bùi Thừa Quyết quay đầu lại: "A Chiêu, lên thuyền thôi."
"Được." Dung Chiêu gật đầu, sải bước đi qua.
Trên đường đi, bên bờ có nữ lang vọt tới, đỏ mặt đưa lồng đèn trên tay cho cô.
Dung Chiêu cười nhận lấy, gật đầu: "Cảm ơn."
Mặt cô nương kia càng đỏ hơn, xoay người bỏ chạy.
Có một cái sẽ có mấy cái, đám Trương Trường Hành nói đúng, tối nay nữ lang kinh thành lá gan rất lớn, không tới một lát, trên tay Dung Chiêu đã cầm vô số lồng đèn đủ loại, ít nhất có hơn mười cái.
Thấy cô cầm không hết, Bùi Thừa Quyết bất đắc dĩ tiến lên giải cứu cô,"Ngươi không biết từ chối à?"
Cũng có người đưa đèn cho Bùi Thừa Quyết, nhưng hắn cười nói: "Không xứng, không cầm được."
Cô nương kia xấu hổ vội vã rời đi.
Dung Chiêu dưới sự giúp đỡ của hắn, bàn tay được rảnh rỗi tiếp tục nhận đèn, thấp giọng cười nói: "Bọn họ đưa đèn cũng cần dũng khí, ta chỉ cần nhận một ngọn đèn là có thể làm cho bọn họ vui vẻ, cớ sao không làm?"
Những nữ tử này cũng không nghĩ gì, nếu đối phương nhận cũng đã rất thỏa mãn.
Mấy ngọn đèn này không phải thứ quý giá, tặng đèn cũng giống như tặng thư ở thời hiện đại.
Ai mà không muốn thần tượng nhận thư của mình?
Giơ tay nhận mà thôi, sao phải từ chối?
Bùi Thừa Quyết cười lắc đầu, giúp cô cầm đèn,"Ngươi đối với các nữ lang rất ôn nhu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-507.html.]
Bùi Quan Sơn bên cạnh ngẩn ra.
Tính cách hắn tương đối lạnh lùng, đêm nay đều trực tiếp cự tuyệt những người đưa đèn kia, lại không nghĩ tới Dung Chiêu còn có suy nghĩ như vậy...
Đúng lúc này, có một cô nương cầm đèn bước nhanh tới.
Đại khái là quá khẩn trương, đi đường có chút vội vã, đụng vào cánh tay Bùi Quan Sơn, đèn trên tay cũng rơi xuống.
Bùi Quan Sơn bắt lấy.
Lập tức, hắn cầm trên tay, thản nhiên nói: "Được, ta nhận rồi."
Hành động tiện tay là có thể làm cho người ta vui vẻ, hắn cũng không bài xích.
Nhưng ánh mắt nữ hài kia trừng to, che miệng kinh hô: "Nhưng đây là ta cho Dung thế tử!"
Bùi Quan Sơn: "...?22"
Bùi Thừa Quyết: "Ha ha ha ha ha!"
Hắn ngửa đầu cười to, thật sự là khống chế không được, mắt hoa đào cong cong.
Bùi Quan Sơn đen mặt, đem ngọn đèn kia nhét cho Dung Chiêu, vung ống tay áo sải bước lên thuyền, chạy trối chết.
Dung Chiêu cùng Bùi Thừa Quyết liếc nhau ngoác miệng cười, cũng bước lên thuyền.
Lúc này, trên tay hai người đã cầm đầy đèn.
"Treo đèn lên." Dung Chiêu phân phó hạ nhân trên thuyền.
Quan Mộng Sinh nhịn không được cười trêu chọc: "Dung thế tử quả nhiên ôn nhu, cũng không biết nữ lang nhà nào may mắn có thể gả cho thế tử, hẳn là sẽ rất hạnh phúc."
Nhưng hắn nói xong, mấy người chung quanh cũng không đáp lời.
Trương Trường Ngôn lại càng ủ rũ.
Quan Mộng Sinh kinh ngạc, còn muốn nói gì nữa, lại có một giọng nói Mọi người xoay qua,"Ngữ...
Bùi Khâm giơ tay: "Đều ở bên ngoài chơi, cũng đừng cố ky thân phận, không biết trên thuyền các ngươi có tiện thêm ta hay không?"
Hắn nói là nói như vậy, nhưng căn bản không chuẩn bị nghe cự tuyệt, trực tiếp lên thuyền.
Trương Trường Ngôn vốn tâm trạng như chó chết, đột nhiên trở nên hùng hổ, ngữ khí không mấy thân thiện,"Có tiện hay không thì Ngũ điện hạ cũng đã lên rồi."
Trương Nhị sợ tới mức vội vàng kéo hắn lại.