MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Dung Chiêu cũng không biết pháp thuật, làm sao có thể lập tức biến ra tiền?

Từ thượng thư cười lạnh, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Xác định thụ quan cho Dung Chiêu là triều hội buổi sáng, nhưng thánh chỉ phải do từng bộ phê duyệt, buổi chiều mới duyệt xong.

Dung Chiêu được tuyên vào cung vào giờ Thân.

Cô tới hoàng cung cũng đã mấy lần, đây là lần đầu tiên tiến vào ngự thư phòng.

Vĩnh Minh Đế ngồi ở bên trên, Cẩn vương đứng bên dưới, ngoài ra còn có Trương thừa tướng, Trung Thư Xá Nhân, Hộ bộ Thượng thư, Binh bộ Thượng thư, Lại bộ Thượng thư đều ở đây.

Dung Chiêu vào điện, hành lễ.

Vĩnh Minh Đế hỏi cô: "Dung Chiêu, ngươi có biết chức trách của Hộ bộ thị lang không?"

Dung Chiêu giơ tay, cụp mắt, vẻ mặt điềm tĩnh: "Chiêu biết, Chiêu nhất định sẽ tận tâm tận lực."

Vĩnh Minh Đế lộ ra nụ cười, gần đây thiếu tiền khiến hắn ngủ không yên, Dung Chiêu nguyện ý nhận quân lệnh, khẳng định trong lòng có tự tin và đối sách, hắn hiện tại muốn Dung Chiêu lập tức kiếm tiền cho mình.

"Cẩn vương, tuyên chỉ." Vĩnh Minh Đế nâng tay lên.

Bùi Hoài Bi nhìn Dung Chiêu, hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt che giấu toàn bộ cảm xúc, sau đó ra bước ra khỏi hàng đứng ở trước mặt Dung Chiêu, mở thánh chỉ màu vàng sáng, lớn tiếng đọc...

"Trẫm nghe nói An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu nhân phẩm quý trọng, thiên huệ thông minh, bác cổ thông kim, sáng lập Đoàn Đoàn cùng công phường, ban ơn cho dân chúng, lập Nhật Báo Kinh Thành vì nước vì dân, nhân tài như Dung Chiêu nên vào triều đường vì nước dốc sức, hôm nay đặc biệt sắc phong làm Hộ bộ hữu thị lang. Khâm thử."

Nội dung thánh chỉ của Đại Nhạn dài đến mức khiến Dung Chiêu đau đầu, Cẩn vương lại còn dùng tốc độ đều đặn đọc từ đầu đến cuối, không nghỉ lấy một nhịp.

Nghe được hai chữ cuối cùng, Dung Chiêu chậm rãi quỳ xuống, giơ tay, trán chạm đất, cao giọng nói: "Thần Dung Chiêu lĩnh chỉ, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." "Đứng lên." Vĩnh Minh Đế giơ tay.

Dung Chiêu đứng thẳng, giơ tay tiếp nhận thánh chỉ trên tay Cẩn vương, lúc này mới chậm rãi đứng lên.

Toàn bộ quá trình cô đều cúi đầu, thần thái bình tĩnh thong dong.

Vĩnh Minh Đế gật đầu, cười nói: "Sau này trẫm sẽ gọi ngươi là Dung khanh, phụ thân ngươi tòng võ, ngươi ngược lại tòng văn, ngày mai liền nhập Hộ bộ quản tiền cho trẫm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-531.html.]

Là kiếm tiền mới đúng!

Dung Chiêu trong lòng hiểu rõ, trên mặt cười ôn hòa: "Vâng, thần lĩnh mệnh."

Vĩnh Minh Đế khoát tay, xua cô ra,"Ngươi lui xuống đi, ta cùng chư vị đại thần còn có chuyện quan trọng cần bàn."

Dung Chiêu lại khom lưng hành lễ, sau đó cầm thánh chỉ xoay người rời khỏi thư phòng.

Bùi Hoài Bi cũng hành lễ: "Tôn nhi cáo lui."

Vĩnh Minh Đế gật đầu, hắn cùng các triều thần thương lượng chiến sự, hiển nhiên cũng không muốn Cẩn vương lưu lại.

Cẩn Vương bước nhanh ra ngoài.

Đi ra khỏi đại điện, trên tay cầm minh hoàng thánh chỉ, Dung Chiêu thở ra một hơi thật dài.

Hôm nay cô phong quan, cho nên phải lễ nghĩa chu đáo, hành đại lễ.

Lúc ở trong điện chỉnh tay áo, dập đầu với Hoàng đế cô liền biết, cô sắp sửa trải qua một cuộc sống không có tự do.

Dung Chiêu rũ mắt nhìn thánh chỉ trên tay, cười lắc đầu.

Phía sau, bước chân Cẩn vương nhanh hơn, rất nhanh đã đuổi theo cô, Dung Chiêu chào hắn, Cẩn vương hoàn lễ.

"Dung đại nhân, có thể cùng đi không?" Bùi Hoài Bi nhẹ giọng hỏi.

Dung Chiêu cười nói: "Đường ra cung chỉ có một, Cẩn vương mời."

Bùi Hoài Bi hít sâu một hơi đi bên cạnh cô, con đường đá dài đằng đẵng, lại ở trước mắt bao người, nhưng đường đi chỉ có một, sẽ không có ai cho rằng Dung Chiêu cùng Cẩn Vương có quan hệ.

Hai người đi song song, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, Dung Chiêu nhìn về phía trước, bước chân thong dong.

"Chúc mừng Dung đại nhân." Bùi Hoài Bi mở lời. vào Công bộ nhậm chức."

Lúc cô đi vào ngự thư phòng, vừa vặn nghe được Vĩnh Minh Đế bảo Bùi Hoài Bi đi Công bộ, là ý của hắn hay của Vĩnh Minh Đế không quan trọng, Cẩn Vương có thể tiến vào Lục bộ, coi như có chút thực quyền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi