Dung Chiêu cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống đối diện Vĩnh Minh Đế.
Cẩn vương còn ngồi bên cạnh, cô lại có thể ngồi đối diện Vĩnh Minh Đế, có thể thấy được Hộ bộ thị lang này hôm nay được sủng ái đến trình độ nào.
Vĩnh Minh Đế cười nói: "Ngươi mấy ngày nay hình như lại gầy đi rồi, người đâu, đưa cho Dung đại nhân hai đĩa điểm tâm."
Dung Chiêu không chút khách khí, cười nói với cung nhân: "Công công, ta muốn ăn bánh sơn trà và bánh hoa quế củ sen... Ngự thiện phòng làm hai món này ngon nhất."
Nói xong, cô ngượng ngùng cười với Vĩnh Minh Đế.
Trong mắt Cẩn vương mang theo ý cười, rót chén trà nhẹ nhàng đẩy cho cô.
Vĩnh Minh Đế cũng nở nụ cười, nhẹ giọng hù dọa cô: "Tiểu tử này vẫn còn nhỏ..."
Dung Chiêu nhe răng cười.
Ở trước mặt Hoàng đế vẫn nên ngây thơ đơn thuần một chút thì tốt hơn.
Cô kiếm tiền quá mạnh, sợ Vĩnh Minh Đế phòng bị cô.
Vĩnh Minh Đế lại cảm thán: "Thật không ngờ các thương hộ lại có nhiều tiền như vậy."
Dung Chiêu lắc đầu, ngược lại khách quan phân tích: "Không phải các thương hộ có tiền, là thế gia và hào thân có tiền, vì tranh năm danh ngạch đại biểu mà cống hiến không ít tiền, những thế gia này sẽ không từ bỏ vị trí, sẽ tiếp tục bỏ thêm tiền."
"Mà những hào thân kia lại đưa tiền vốn dành để lo lót quan viên giao cho quốc khố, thương nhân thông minh, việc tiêu hao của cải bọn họ sẽ không làm, có thể thấy được quan liêu các nơi đã bóc lột bao nhiêu tiền."
Của cải của bọn họ tuyệt đối dày, hiện giờ lấy tiền ra tranh chức đại biểu, đối với bọn họ mà nói thật sự là chín trâu mất một lông.
Dù sao những thế gia kia đã kinh doanh bao nhiêu năm?
Khi tiền triểu diệt vong, bọn họ lại nhân cơ hội chiếm được bao nhiêu lợi ích?
Hoàng thượng đang còn hận họ còn phải cẩn thận từng li từng tí đến tứ đại thân vương có chút của cải cũng không thể so sánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-549.html.]
Vĩnh Minh Đế biết rõ quan liêu các nơi tầng tầng bóc lột, nhưng không nghĩ tới lại tích tiểu thành đại, thế mà là một con số đáng sợ như vậy!
Lúc này sắc mặt cũng có chút khó coi, hắn lạnh lùng nói: "Thương hội này thành lập ngược lại là chuyện tốt, cũng không nên để cho những quan viên kia tiếp tục tham những, trẫm cho bọn họ bổng lộc không ít, bọn họ lại còn xấu xa như thế."
Lúc này, cung môn dâng bánh ngọt lên.
Dung Chiêu vừa ăn vừa gật đầu: "Đúng vậy, đại biểu này kỳ thật không chỉ có thể dùng cho thương hội, còn có thể dùng cho toàn bộ Đại Nhạn, như vậy cũng không chỉ có thể thu nạp thương hội, còn có thể thu nạp được toàn bộ dân chúng Đại Nhạn, có tác dụng giám sát quan viên địa phương, trợ giúp đời sống của dân chúng triều Đại Nhạn."
Dung Chiêu nói một câu "Đại biểu nhân dân", Vĩnh Minh Đế quả nhiên lâm vào trầm tư.
Bên cạnh, vẻ mặt Cẩn vương Bùi Hoài Bi cũng suy tư.
Một lát sau, Vĩnh Minh Đế lắc đầu: "Chuyện này không vội, chính vụ rườm rà, giải quyết chiến sự biên quan trước."
Hiển nhiên hắn đã lớn tuổi, không có tâm tư này.
Hành động hiện tại của hắn chỉ vì lúc c.h.ế.t có thể ghi lại công tích vào Sử sách.
Ví như thu hồi Yến Vân tam châu.
Hoàng đế là người thống trị một thời đại, là người nắm giữ hoàng quyền, bọn họ mặc sức làm bậy.
Trong lịch sử có rất nhiều Hoàng đế đến cuối kỳ vẫn rất ngu ngốc, xuất tiền cầu đan dược trường sinh, muốn làm gì thì làm.
Vĩnh Minh Đế kỳ thật cũng có chút điên.
Hắn hiện tại trong mắt chỉ có công tích được ghi vào sử sách, hắn muốn làm một thánh quân lợi hại, được truyền tụng thiên cổ, hắn mưu cầu danh lợi, ai cũng không thể ngăn cản hắn.
Dung Chiêu ăn bánh ngọt, uống xong nước trà, Cẩn vương bình tĩnh nâng tay, tự nhiên rót cho cô thêm một chén.
Dung Chiêu khách khí cười cười, tiếp tục ăn, hai má căng phồng
Ý cười trong mắt Cẩn vương càng lúc càng đậm.
Vĩnh Minh Đế cũng cười: "Tiểu tử ngươi biết vơ vét của cải, tuổi còn chút bản lĩnh làm quan, nếu lớn tuổi một chút chưa chắc không thể vào nội các."