Cô hành xử như thường, phảng phất không có chuyện gì phát sinh, cũng phảng phất bộ nữ trang trên người không tồn tại.
Hạ đại nhân: "A, đúng vậy, đúng là không tốt..."
Hắn cũng không biết mình đang nói cái gì, dù sao hoàn toàn dựa vào bản năng đối thoại.
Một canh giờ kế tiếp, trong ngự thư phòng, ngươi một câu ta một câu, nhìn như đang thương lượng vấn đề, nhưng lại không hiểu sao có cảm giác ông nói gà bà nói vịt.
Giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại giống như đã xảy ra đại sự.
Trong một canh giờ này, văn võ cả triều từ nhìn thấy Dung Chiêu, đến xác định Dung Chiêu mặc nữ trang là nữ tử, rồi đến thiếu chút nữa hôn mê, lại đến tiếp nhận hiện thực.
Đám lão thần vẻ mặt trầm trọng.
Bọn họ còn đang nghị sự, lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vạt áo màu đỏ chói mắt kia, sau đó dời tầm mắt, lại muốn hôn mê.
Đây là chuyện gì?
Trách không được lúc trước có lời đồn, quả nhiên không phải tin đồn vô căn cứ.
Còn nữa, ngươi nữ cải nam trang thì giả cho tốt, chúng ta đều coi như không phát hiện, mắc gì thay sang nữ trang?!
Cũng không thương lượng trước.
Suýt nữa đã bị hù chết.
Bọn họ đều khiếp sợ, tâm tình phức tạp, nhưng bọn họ lại không có ai nhảy ra nói... An Khánh Vương phủ phạm đại tội khi quân, Hoàng thượng mau trị tội!
Mọi người giống như ăn ý đồng thời xem nhẹ vấn đề này, giống như Dung Chiêu hôm nay cùng bình thường không có gì bất đồng, lại giống như cô là nữ tử cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Một canh giờ khó khăn trôi qua.
Vĩnh Minh Đế phất tay, bảo tất cả mọi người trở về.
Văn võ cả triều cứng ngắc gật đầu, cứng ngắc rời khỏi ngự thư phòng.
Dung Chiêu đi cùng bọn họ. Ngày thường không có vấn đề gì, hôm nay bầu không khí rất quỷ dị.
Dung Chiêu như không phát hiện, giơ tay hành lễ với triều thần,"Chư vị đại nhân, hạ quan rời đi trước."
"À, được."
"Đi thong thả."
Dung đại nhân, hẹn gặp lại."...
Bọn họ sửng sốt trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-622.html.]
Dung Chiêu nhìn về phía Từ thượng thư: "Từ đại nhân, lát nữa hạ quan dùng cơm xong sẽ đến Hộ bộ, buổi chiều nếu Từ đại nhân không có việc gì thì chờ hạ quan?"
Từ thượng thư: "A... Được."
Dung Chiêu nói xong, cười xoay người rời đi, nữ trang màu đỏ tung bay, như một ngọn lửa chậm rãi biến mất trong tầm mắt mọi người.
Bình thường.
Lại rất kỳ cục.
Đợi sau khi cô rời đi, Từ thượng thư lập tức xoay người vòng về ngự thư phòng, đám quan viên lúc này mới phục hồi tỉnh thần, tức thời nổ tung.
"Lời đồn là thật, Dung thế tử là nữ lang."
"Thì ra hắn là nữ tử... Sao trước đó ta không phát hiện ra?"
"Người lợi hại như vậy lại là nữ lang."
"Trách không được Dung Chiêu luôn nói giúp nữ tử, nữ lang làm quan tam phẩm, thật là, thật là..."...
Văn võ cả triều vậy mà trong khoảng thời gian ngắn không biết hình dung như thế nào.
Có một quan viên tựa hồ mới phục hồi tinh thần, mở to hai mắt, ngập ngừng nói: "Dung Chiêu đúng là nữ tử, vậy tội khi quân phải làm sao..."
Thanh âm im bặt.
Hắn bị Binh bộ thượng thư che miệng lại.
Binh bộ thượng thư mặt không chút thay đổi, mỉm cười nói: "Dung Chiêu không có tội khi quân, cũng không thể có."
Quan viên kia im lặng.
Những người khác cũng cùng suy nghĩ với Binh bộ Thượng thư.
Dung Chiêu không thể có tội khi quân. kia phải làm sao?!
Các quan viên rời khỏi hoàng cung, ai nấy vẻ mặt phức tạp, tâm tình rối bời.
Không thừa nhận tội khi quân của Dung Chiêu, bọn họ liền phải nhìn một nữ tử đảm nhiện chức Hộ bộ Thị lang.
Thừa nhận tội khi quân của Dung Chiêu, Đại Nhạn triều sẽ xong đời.
Ngày hôm nay không thể nghi ngờ là ngày khiếp sợ và thống khổ nhất của văn võ cả triều.
Mà trong ngự thư phòng, vài quan viên đã quay lại.
Trương thừa tướng quỳ xuống, tay nắm chặt thành quyền, thanh âm khàn khàn: "Hoàng thượng, chuyện Dung Chiêu nhất định phải thu hẹp ảnh hưởng, nếu không rất có thể d.a.o động quốc bản!"