"Cha ta nói ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, bọn họ đều giả vờ không có chuyện gì xảy ra. "
"Cha ta cứng đầu như vậy, lần này cũng không dám nói gì, miệng ngậm chặt, A Chiêu, ngươi dựa vào bản lĩnh của mình làm cho bọn họ không dám nói động một câu với ngươi."...
Dung Chiêu mỉm cười,"Cảm ơn chư vị đã không trách tội còn quan tâm ta như thế."
Cô mỉm cười, các vị công tử lập tức dời tầm mắt, lại ngượng ngùng, hai tai ửng đỏ.
"Sao có thể trách tội? Chúng ta chỉ có sùng bái ngươi."
"Đúng vậy, tài năng của thế tử không phân nam nư, chúng ta cũng không bằng thế tử."
"Nữ tử làm quan tam phẩm... Dung đại nhân chắc chắn sẽ ghi vào sử sách."...
Trương Trường Hành như nghĩ đến cái gì, nhíu mày nhìn cô: "Dung Chiêu, việc này đến bây giờ còn chưa xong, còn phải chính miệng Hoàng thượng thừa nhận, bách quan tiếp nhận, nếu không vài năm sau có thể sẽ lật lại nợ cũ."
Bùi Thừa Quyết gật đầu, ánh mắt lo lắng: "Đúng, chuyện này còn phải phơi bày ra ngoài sáng."
Hiện tại tất cả mọi người coi như không có chuyện gì phát sinh, nhưng như vậy chưa đủ.
Nhất định phải đặt chuyện này trên mặt bàn, nếu không qua vài năm, tùy thời có thể nhắc lại chuyện cũ.
Hiện tại chỉ có tất cả mọi người đều thừa nhận mới có thể không còn lo lắng về sau.
Các thế gia công tử lại lo lắng, mồm năm miệng mười nghĩ ra chủ ý.
Dung Chiêu vẫn như thường ngày, thủy chung mỉm cười lắng nghe.
Sắc trời đã hơi muộn, mọi người mặc dù còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cũng không thể tiếp tục.
Dung Chiêu đứng lên,"Chư vị, vậy Chiêu rời đi trước."
"Dung thế tử đi thong thả." Mọi người vội nói.
Giờ khắc này, bọn họ cảm thấy may mắn vì Dung Chiêu là "Dung thế nhiên.
Bùi Thừa Quyết dẫn đầu tiễn Dung Chiêu.
Trương Trường Ngôn rơi ở phía sau, vẻ mặt hoảng hốt.
Bọn họ đều sắp đi ra cửa nhã gian, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, cất cao thanh âm: "Ngươi thật sự là nữ tử?"
Mọi người: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-626.html.]
Quan Mộng Sinh không nói gì: "Trương Tam công tử, đầu óc của ngươi có phải xảy ra vấn đề gì không?"
Trương Trường Ngôn không để ý tới hắn.
Hắn đi vài bước đến trước mặt Dung Chiêu, lại không dám quá gần, do dự không tiến lên.
Vẻ mặt của hắn càng cổ quái, như buồn như vui, hồi lâu mới trừng Dung Chiêu, gào một tiếng...
"Dung Chiêu! Ngươi hại ta thật thảm a!"
Gào xong, Trương Trường Ngôn nhanh như chớp chạy mất.
Dung Chiêu: "... 2"
Vẻ mặt cô nghi hoặc: "Trương Tam làm sao vậy?"
Bùi Thừa Quyết đại khái biết, khẽ mỉm cười: "Không cần để ý hắn, ngươi về nghỉ ngơi sớm một chút, nếu cần gì cứ việc tìm ta."
Dung Chiêu gật đầu, đem chuyện này bỏ lại sau đầu.
Cô dưới sự tiễn biệt của chúng công tử kinh thành, lên xe ngựa An Khánh Vương phủ rời khỏi trà lâu.
Vẻ mặt các thế gia tử vẫn sững sờ như trước.
"Dung thế tử lại là nữ tử, ta ngày xưa mắt mù, không nhìn ra."
"Đúng đó, ta còn ghen tị Dung thế tử được nữ lang ưu ái hơn ta."
"Dung thế tử đẹp thật..."
"Ngươi véo ta đi, ta còn cảm thấy không chân thật, ta thế mà có quen biết kỳ nữ như vậy! Tam sinh hữu hạnh a."...
Bùi Thừa Quyết quay đầu lại, thấy từng đôi mắt si ngốc nhìn theo xe ngựa An Khánh Vương phủ.
Ánh mắt hắn trầm xuống.
Ngày hôm nay, nữ lang toàn kinh thành đau đớn vì mất đi vị hôn phu muốn gả nhất. An Khánh Vương phủ.
Lão vương phi còn ở Phật đường niệm Phật, hôm nay niệm đặc biệt nghiêm túc, quỳ xuống cầu Phật tổ bảo vệ Dung Chiêu hết thảy thuận lợi.
Mà Dung Vĩ, Lâm thị, Bạch thị, thậm chí Dung Hương Tích thường xuyên đi công tác bên ngoài, cùng với mấy nữ quyến khác của Dung gia nữ đều đang chờ Dung Chiêu trở về.
Dung Hương Cầm sau khi xuất giá lần đầu tiên quay về An Khánh Vương phủ.
Cô vào cửa liền hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lục Lang sao lại là nữ tử?"