MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Đương nhiên, để đảm bảo thương mại biển thuận lợi, người tổ chức cần phải thế chấp ở ngân hàng, bất kể thế chấp cái gì, chỉ cần tương đương với giá trị của tàu biển là được.

Nếu không muốn tự mình làm hải mậu, hoặc là không có đội ngũ yên tâm, cũng có thể sử dụng đội ngũ thủy thủ của ngân hàng.

Nhưng lợi nhuận không giống lúc trước, lần này không chỉ cần khấu trừ chỉ phí, còn cần phải nộp hoa hồng cho ngân hàng, cuối cùng thu lợi đại khái là gấp ba đến tám lần, sẽ không vượt quá mười lần nữa.

Ngoài ra còn có một quy củ của triều đình, đó là hải mậu cần nộp thuế, gọi là thương thuế hải mậu.

Thuế suất không quá cao, nhưng cũng không thấp.

Tin tức vừa ra, tất cả mọi người nổ tung.

Lợi nhuận gấp mấy lần, thấy thế nào cũng là lợi nhuận kếch sù.

Dân chúng quan tâm lợi nhuận khi đi theo Dung thế tử làm ăn, mà thương nhân và thế gia đại tộc, thậm chí quan viên triều đình, những người có của cải có dã tâm lại càng quan tâm thuê thuyền biển, tự mình làm ăn.

"Chẳng phải là nói, sau này hải mậu hoàn toàn giao cho chúng ta, đầu tư và thu lợi đều là của chúng ta?"

"Chẳng phải là càng có thể kiếm tiền sao!"

"Đương nhiên, nguy hiểm cũng là chúng ta tự mình gánh vác."

"Chúng ta chịu rủi ro, cho dù khấu trừ thuế hải mậu cũng vẫn lời to."...

Hầu như tất cả những người có tham vọng đều phấn khích.

Thế gia đại tộc, ai mà không trả nổi tiền hải mậu?

Cho dù mạo hiểm rất lớn, nhưng mấy nhà cùng hợp tác, không phải tốt hơn sao?

Bán cái gì, mua cái gì, kiếm bao nhiêu, tất cả đều là của mình!

Điều này đối với bọn họ mà nói, kỳ thật so với lần đầu tiên còn tốt hơn, tự do hơn, cũng dễ dàng thu lợi hơn.

Các thương nhân cũng hưng phấn, chạy đi thông báo lẫn nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-648.html.]

"Thuê thuyền không đơn thuần là chỉ thuê một lần, có phải có thể giống như ở trên đất liền, tạo thành đội tàu, quanh năm đi tới đi lui trên biển, chuyên môn làm buôn bán hải mậu hay không?"

Điều này rất có triển vọng!" "Không chỉ vậy, ngươi xem trên đó viết, có thể phái người của chúng ta đi."

"Chẳng phải nói rõ, chúng ta có thể tự mình dẫn đội ra biển, về sau có thể ở trên biển kinh doanh, đi tới đi lui giữa Viêm Quốc và Đại Nhạn triều?"

"Không chỉ Viêm Quốc, còn có các quốc gia khác, buôn bán trên biển rất có triển vọng."

"Nếu chúng ta tự mình bồi dưỡng đội tàu, về sau có phải còn có thể mua một chiếc thuyền, chỉ cần nộp thuế hải mậu thì tất cả lợi nhuận đều là của chúng ta hay không?"

"Ha ha ha, Dung thế tử quả thật là phúc của thương nhân trong thiên hạ."

"Không, là phúc của vạn dân thiên hạ."...

Đây là việc Dung Chiêu đã sớm quyết định, cho nên ngân hàng kinh thành, cùng với ngân hàng ở các châu quận lân cận cùng lúc treo thông báo này.

Ngân hàng ở xa cũng sẽ lục tục treo thông báo trong thời gian sớm nhất.

Các thế gia và thương nhân ở kinh thành nhận được tin tức nhanh nhất, tất cả đều có hành động, tin tức nhanh chóng lan rộng, toàn bộ Đại Nhạn triều đều sinh động hẳn lên.

Gió nổi mây phun.

Bọn họ cần chuẩn bị hàng hóa ra khơi, có cầu tất sẽ kéo theo sản xuất.

Thậm chí dịch vụ cho vay của ngân hàng cũng trong nháy mắt trở nên sôi nổi.

Vĩnh Minh Đế và quan viên triều đình còn chưa nhận ra ảnh hưởng sâu sắc, nhưng vô luận là thu nhập của quốc khố hay cuộc sống dân chúng, rất rõ ràng đều đang tăng trưởng, biên quan vẫn còn chiến sự, nhưng triều Đại Nhạn lại phồn vinh như cũ.

Càng đừng nói đến việc Dung Chiêu đã mang lợi nhuận đầu tư hải mậu trả cho Vĩnh Minh Đế!

Trong khoảnh khắc lấy được bạc, Vĩnh Minh Đế thậm chí còn nghĩ, lúc trước tại sao không đầu tư nhiều một chút?

Trên triều, Vĩnh Minh Đế tán dương Dung Chiêu: "Dung Chiêu quả nhiên có tài, rất hợp với Hộ bộ."

Đây là nói thằng Dung Chiêu có thể quản lý Hộ bộ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi