MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Công việc này vừa vặn thích hợp với hắn, vả lại giao cho hắn cũng yên tâm.

Bùi Hoài Bi gật đầu: "Triệu Du rất thích hợp, Minh Châu vừa mới nguy nan, ruộng của dân chúng không có gì, còn phải tu sửa phòng ốc, tuy có tiền cứu trợ thiên tai, nhưng chung quy vẫn giật gấu vá vai."

"Không bằng cho bọn họ sửa kênh nước, xây đê đập, xây đường và phòng ốc, dựa theo phân công phát tiền công, cho dù là nữ tử thay hài đồng, chỉ cần có thể làm việc thì an bài chút việc nhẹ, cũng có thể quản cơm..."

Hắn nói, giọng càng lúc càng nhỏ.

Bởi vì Dung Chiêu đang kỳ quái nhìn hắn.

Bùi Hoài Bi sờ cằm, có chút mờ mịt: "Làm sao vậy?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Không, ta chỉ phát hiện ngươi hiện tại rất chú ý chuyện dân sinh, suy nghĩ vô cùng chu toàn, cũng rất thích hợp."

Bùi Hoài Bi nở nụ cười, hiếm khi vui đùa một câu: "Ta dù sao cũng là ngươi dạy dỗ."

Giờ khắc này, hắn mặc dù mặc hoa phục, nhưng lại chồng lên hình ảnh xa phu Vô Danh đi theo cô lúc trước.

Dung Chiêu cũng mỉm cười, lắc đầu.

Bùi Hoài Bi lại nói đến chính sự: "Còn có một việc, sửa kênh và đê đập cần không ít tiền, chỉ sợ cần Hộ bộ rút tiền từ ngân hàng, phải trình lên Hoàng thượng xem qua, nhưng hiện tại trong triều... Huống hồ, thời gian hồi kinh cũng không ngắn."

Dung Chiêu: "Không cần lo, Hoàng thượng cho ta quyền điều hành hai châu Minh Trịnh, trước tiên rút tiền từ ngân hàng hai châu, chờ ta trở về Hộ bộ sau đó sẽ báo cáo việc này, quốc khố không thiếu tiền, Hoàng thượng sẽ không để ý."

Bùi Hoài Bi gật đầu, không còn vấn đề gì nữa.

Dung Chiêu lại nói: "Vậy điện hạ nghỉ ngơi, ta lui ra trước."

Nói xong cô cũng tùy ý, không đợi Cẩn vương trả lời đã trực tiếp xoay người rời đi.

Bùi Hoài Bi theo bản năng giơ tay, há miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, lại buông xuống, đưa mắt nhìn Dung Chiêu đi ra ngoài....

Đêm trước khi rời đi Dung Chiêu không ngủ, cô đi ra ngoài ngẩng đầu nhìn trời, mấy ngày gần đây thời tiết tốt, buổi tối đều có ánh trăng sáng ngời.

Ánh trăng chiếu trên mặt đất, tỉnh hà đầy trời sáng chói, vô cùng xinh đẹp.

Đây là cảnh đẹp không thể nhìn thấy trong thời hiện đại.

Dung Chiêu im lặng ngắm nhìn, không nói một lời.

Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, đi tới bên cạnh cô rồi dừng lại, thanh âm nhẹ nhàng: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

Dung Chiêu không nói, vẫn nhìn trời.

Bùi Hoài Bi chậm rãi mở miệng: "Ngươi đang nghĩ tới Trương Trường Hành, đúng chứ?"

Dung Chiêu rốt cục thu hồi tầm mắt, trong khoảng thời gian này cô bề bộn nhiều việc, thoạt nhìn cũng không có gì dị thường, hết thảy vẫn như cũ, chỉ có người gầy đi một chút.

Phải rời khỏi huyện Đồ, tối nay trong mắt cô mới nhiễm bi thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-708.html.]

"Đúng vậy." Dung Chiêu nhẹ nhàng nhìn về phía trước,"Nếu ta nhanh hơn một chút, hắn sẽ không chết..."

Chỉ thiếu một chút!

Bùi Hoài Bi: "Ta cũng nghĩ nếu ta nhiễm bệnh trễ hơn một chút, bọn họ sẽ không xông ra ngoài, khi đó ngươi cũng tới rồi..."

Dung Chiêu lắc đầu: "Không giống nhau."

Bùi Hoài Bi nhìn cô: "Đều giống nhau."

Hai người lại rơi vào trầm mặc.

Bùi Hoài Bi khe khẽ thở dài, thanh âm phức tạp: "Đại khái là ta đã quen nhìn sinh tử, cho nên tin tưởng thiên mệnh, một vài vận mệnh là do trời định, nếu ta nhiễm bệnh muộn một chút, có lẽ ngươi sẽ đến muộn một chút, nếu ngươi nhanh hơn một chút, có lẽ ta sẽ nhiễm bệnh sớm một chút."

Hắn nhìn sườn mặt cô, ánh mắt ôn hòa: "A Chiêu, ngươi đã cố hết sức, ngươi để cho hắn thấy được hy vọng, thấy được ý nghĩa. Hắn là vì ta mà chết, ta sẽ nhớ mãi, ta còn sống một ngày đều sẽ đối xử tử tế với vợ con hắn."

Dung Chiêu không nói gì, một lúc lâu, cô đột nhiên nhấc chân đi về phía trước.

Bùi Hoài Bi lặng lẽ đuổi theo. núi này còn có vô số cỏ dại.

Trên đỉnh đầu là trăng sáng và ngân hà, từ sườn núi nhìn xuống, khu lều trại đốt đuốc và đèn lồng sáng rực.

An yên bình thản, năm tháng tĩnh lặng.

Dung Chiêu ngồi xuống, vỗ bãi cỏ bên cạnh,"Ngồi tâm sự đi."

Bùi Hoài Bi mặc hoa phục, nhưng hắn không chút do dự ngồi xuống, cười khẽ: "Được, tối nay ta là Vô Danh."

Dung Chiêu không nhịn được cười cười.

Sau khi cười xong, cô nhìn về phương xa, giọng nói nhẹ nhàng: "Kỳ thật ta đều hiểu, con đường mỗi người đi là lựa chọn của mỗi người, cũng sẽ nhận được kết cục cho sự lựa chọn này."

Bùi Hoài Bi im lặng lắng nghe.

Dung Chiêu: "Trương Nhị quá khứ cũng không phải là một người tốt, trong mắt hắn chỉ có lợi ích, cũng luôn muốn tính kế Dung gia, không khác gì đại đa số thế gia công tử kinh thành bình thường."

"Nhưng bất tri bất giác, hắn đã trưởng thành thành một người có dũng khí có kiên trì, hắn tử thủ con đường kia không lùi bước, kéo dài thời gian cho Triệu Du, một khắc kia hắn không hối hận, bị ngựa đạp qua hắn cũng không hối hận, lúc nhắm mắt, hắn đang cười."

Bùi Hoài Bi nhẹ giọng thì thào: "Nước bùn có thể làm bẩn mặt hắn, nhưng không làm bẩn ý chí hắn, ngựa có thể đạp gãy xương hắn, nhưng đạp không được hồn hắn, Trương Nhị rất dũng cảm, Trương thừa tướng đã sinh một đứa con trai tốt."

Dung Chiêu gật đầu: "Đúng vậy."

Cô chậm rãi ngẩng đầu, chỉ vào lầu trại phía dưới, nơi đó có tinh binh, cũng có dân chúng được bọn họ thu lưu.

Cô nói: "Cho dù là Trương Nhị, hay là ta và ngươi, người chúng ta canh giữ đều là bọn họ, là ngàn vạn dân chúng. Trương Nhị ngã xuống ở huyện Đồ, nhưng con đường này không có điểm cuối, còn có rất nhiều người sẽ tiếp tục đi tiếp, ta cũng muốn tiếp tục đi tiếp, ta cũng sẽ ngã xuống ở một nơi nào đó trên con đường này."

"Ta đều hiểu, chỉ là vẫn có chút bi thương, những điều ta mong muốn không thể thực hiện hết."

Bùi Hoài Bi vẫn nhìn sườn mặt của cô, Dung Chiêu là một nữ tử rất nhỏ gầy, mi mục như họa.

Nhưng cô tựa hồ vĩnh viễn có một căn cốt chống đỡ cô giữa thiên địa,

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi