Bùi Tranh ngẩng đầu, cười to: "Phụ thân g.i.ế.c nhi tử thì không nuôi ra được nhi tử hiếu thuận, Thái tử hiếu thuận nhưng người thì..."
"Giết hắn!" Vĩnh Minh Đế biến sắc, hai mắt đỏ ngầu, vội vàng hạ lệnh.
Đao cắt vào cổ Bùi Tranh, hắn không tránh không né, thậm chí thân thể nghiêng về phía trước, gia tăng lực đạo.
Đầu rơi xuống đất, trên mặt hắn là nụ cười giải thoát.
Cuộc đời tồi tệ và tội lỗi này cuối cùng cũng kết thúc.
Bên ngoài, có người vọt vào bẩm báo: "Hoàng thượng, An vương không chịu buông đao, cầu được gặp Hoàng thượng!"
"Giết hắn." Vĩnh Minh Đế nắm chặt chăn, thân thể run rẩy,"Nếu An vương xông vào, g.i.ế.c hắn, giết!"
Bên ngoài, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c không ngừng vang lên.
Bùi Khâm đẫm m.á.u vọt tới trước điện, ngoài điện toàn là cung tiễn nhắm ngay hắn.
Hắn kéo đao, từng bước một đi về phía trước.
Nhìn thấy những cung tiễn này, nhìn thấy bộ hạ của Lộc vương ngã trên mặt đất, trong lòng hắn đã có một suy đoán.
Nhưng hắn vẫn tiến về phía trước.
"Hoàng thượng có lệnh, nếu An vương xông vào, giết!"Có người hô lên.
Bùi Khâm vẫn còn đang đi về phía trước.
Phụ hoàng muốn g.i.ế.c hắn?
Không, không thể nào.
Là Lộc vương!
"Cứu giá..." Bùi Khâm lẩm bẩm, phóng về phía trước.
Trước điện, cung tiễn bắn.
Bùi Khâm tiếp tục tiến lên, hắn rốt cục nhìn thấy tình cảnh bên trong, nhìn thấy Bùi Tranh ngã trên mặt đất, đầu người nơi khác, nhìn thấy lão nhân tóc bạc ngồi trên giường...
Hắn giật mình.
Ngay sau đó, đao rơi trên mặt đất, Bùi Khâm há miệng, một ngụm m.á.u tươi đầm đìa tràn ra ngoài, hắn ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha..." Là phụ hoàng.
Người hạ lệnh, là phụ hoàng cho hắn cưỡi đại mã!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-718.html.]
Là phụ hoàng hai mươi năm độc sủng ấu tử, toàn bộ Đại Nhạn triều đều biết.
Sủng ái này, tất cả đều là giả dối.
Hắn xoay người chạy ra ngoài, chỉ hai bước liền ngã xuống.
Mặt trời đã lên cao, hào quang đầy trời.
Bùi Khâm còn đang cười, cười Hoàng đế, cười Lộc vương, cười hoàng gia, cười cuộc đời đáng buồn của mình, hắn nhắm mắt trong tiếng cười thê lương.
Nếu có kiếp sau.
A Chiêu, chỉ hy vọng có thể làm một người bình thường sống trong thế giới nhân sinh bình đẳng như lời ngươi nói, tuyệt đối không vào nhà đế vương.
Trong điện.
"An vương đền tội..." Thống lĩnh thị vệ quỳ trên mặt đất.
Vĩnh Minh Đế muốn xuống giường, nhưng chỉ ngã trên mặt đất, nước mắt tuôn đầy mặt, thanh âm khàn khàn: "Kẻ mưu nghịch, đều, đáng chết!"
"Hoàng thượng!" Thái y sốt ruột tiến lên....
An Khánh Vương phủ.
Người báo tin vội vàng chạy tới, vẻ mặt sốt ruột.
Trương Trường Ngôn đứng bật dậy, tiến lên hai bước: "Thế nào? Cha và huynh ta sao rồi?"
Người nọ thở hổn hển, nhìn về phía Dung Chiêu: "Không sao, Thừa tướng và Trương đại nhân đều không sao, ngoại trừ quan viên mưu phản bị bắt, những người khác đều không sao!"
Trương Tam nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Người nọ lúc này mới nói tỉ mỉ quá trình: "Trong cung đưa tới tin tức Lộc vương mưu phản, gọi quan viên vào cung, Trương đại nhân ứng triệu. Hoàng thượng sớm có chuẩn bị, Lộc vương thất bại, hắn muốn vào điện, Trương đại nhân tiến lên ngăn cản, đ.â.m Lộc vương một đao."
"Sau đó Trương đại nhân trọng thương, thái y trong cung sớm có người của thế tử phân phó, kịp thời trị liệu cho Trương đại nhân, bảo vệ tính mạng, còn có mấy đại nhân khác cũng bị thương, thái y đều kịp thời cứu chữa." "Chỉ có An vương mạnh mẽ vào cung, vô luận thị vệ nói thế nào cũng không chịu dừng, vạn tiễn xuyên tâm mà chết."
Dung Chiêu nghe vậy, thở dài.
Kết cục này của Bùi Khâm, cô cũng không bất ngờ, chỉ khó tránh khỏi có chút cảm khái.
Trương Trường Ngôn vội la lên: "Huynh ta bị thương, huynh ấy bây giờ ở đâu?"
"Thừa tướng cho người đưa ra cung, hẳn là sắp ra rồi."
Trương Trường Ngôn lập tức muốn chạy đi, Dung Chiêu giữ chặt hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mang theo đại phu, hiện giờ thái y và đại phu chắc hẳn thiếu hụt, y thuật của đại phu phủ ta cao minh hơn."
Trương Trường Ngôn vội gật đầu.