Quyền dục, khiến người ta điên cuồng.
Hoàng quyền, nói một không hai, dễ dàng đoạt mạng người.
Hoàng đế, là người không thể tín nhiệm nhất thiên hạ này.
Bất cứ lúc nào, khi vận mệnh cùng tương lai bị nắm trên tay người khác, là sống hay chết, cùng với con đường tương lai đều ở trong ý niệm của người khác.
Lúc này, cô đi trong hoàng cung vừa mới xảy ra c.h.é.m giết, càng thêm rõ ràng ý thức được.
Mà con đường cô phải đi, không thể d.a.o động.
Dung Chiêu bước vào trong điện, các thái y đều ở bên ngoài bình phong canh giữ, còn có không ít quan viên ở ngoài cửa chờ cầu kiến, thái giám đi vào bẩm báo.
Rất nhanh, thái giám đi ra: "Dung thái phó, Hoàng thượng gọi thái phó vào."
Dung Chiêu đi vào.
So với trước khi rời kinh, Vĩnh Minh Đế càng thêm già nua, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, nằm cũng phải rên rỉ hai tiếng, cau mày, tựa hồ thập phần khó chịu.
Ánh mắt của hắn tuy mở to, nhưng không có tập trung, như là đã không nhìn thấy.
Dung Chiêu hành lễ: ""Thần Dung Chiêu tham kiến Hoàng thượng.
Một lát sau, Vĩnh Minh Đế như mới phản ứng lại, nhẹ giọng nói: "Dung Chiêu tới rồi?"
Hắn muốn ngồi dậy, thái giám lập tức đỡ hắn, rất dùng sức mới đỡ hắn dậy được.
Sau đó hắn khoát tay, đẩy thái giám ra.
Ngoắc tay với Dung Chiêu: "Lại đây."
Dung Chiêu đi qua, ngồi xuống.
Hắn hỏi: "Ngươi rốt cục đã trở lại, Cẩn vương đâu?"
Dung Chiêu rũ mắt, không nói mình đã sớm trở lại, mà trả lời: "Thần hồi kinh bẩm báo Hoàng thượng trước, Cẩn vương ở lại Minh Châu xử lý việc còn lại, chắc cũng sắp trở lại rồi."
Vĩnh Minh Đế thở hổn hển hai hơi lúc này mới nói: "Ngươi làm rất tốt Triệu Du đã nói cho trẫm biết, Cẩn vương nhiễm bệnh, lần này trị thủy cùng ôn dịch đều là công lao của ngươi."
Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Thần không dám kể công."
Vĩnh Minh Đế giống như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Lộc vương quả nhiên là loạn thần tặc tử, lại thiếu chút nữa tạo ra ôn dịch, hắn c.h.ế.t chưa hết tội, đồng bọn của Lộc vương, trẫm một kẻ cũng sẽ không buông tha"
Dung Chiêu không nói gì.
Vĩnh Minh Đế cũng không cần cô lên tiếng,"Ngươi có thể bảo vệ Cẩn vương thật sự là rất tốt, Cẩn vương có năng lực lại ngoan ngoãn, không phải loạn thần tặc tử có thể so sánh..."
Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, Dung Chiêu vỗ vỗ lưng hắn.
Vĩnh Minh Đế: "Còn có An vương, hắn cũng là loạn thần tặc tử, dám mang binh xông vào hoàng cung, nếu trẫm không sớm có chuẩn bị, chỉ sợ đã bị hắn soán ngôi Hoàng đế!"
Dung Chiêu nhìn hắn, phát hiện mắt hắn rất đỏ, bên trong như có hung quang.
Hạ lệnh g.i.ế.c nhi tử, hắn đương nhiên sẽ không nói mình sai rồi.
Chỉ có thể chuyển sai lầm sang nhi tử.
Lão hồ đồ, lời này thật không phải nói đùa.
Vĩnh Minh Đế như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: "A Chiêu, sai người truyền chỉ, Lộc vương, An vương mưu phản, đây là tử tội, đem người của Lộc vương phủ và An vương phủ tất cả đều bắt lại, còn có đồng bọn của bọn chúng nên c.h.é.m g.i.ế.c sạch sẽ, tru di tam tộc..."
Đây là còn muốn đại sát.
Dung Chiêu rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng nói đúng, người có tội phải giết, người có công cũng phải thưởng."
Vĩnh Minh Đế rốt cục dời chú ý, ánh mắt vẩn đục của hắn không thấy rõ Dung Chiêu, chỉ có thể nghe được thanh âm cung kính của cô, nhìn không thấy biểu tình.
Thế nhưng, A Chiêu vẫn luôn làm hắn vừa lòng.
Lúc này nhất định là thật tâm cung kính.
Hắn hỏi: "Đúng, người có công xứng đáng được thưởng, A Chiêu, ngươi cho rằng ai là người xứng đáng được thưởng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-720.html.]
Dung Chiêu nhìn hắn, vẻ mặt lãnh đạm, thanh âm cung kính: "An hai mươi vạn đại quân biên quan đều giữ lại, nghĩ đến nhất định là công lao của Trấn An tướng quân, nên thưởng."
Vĩnh Minh Đế đột nhiên trầm mặc.
Sau một lúc lâu, tay hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Trấn An tướng quân... đã là người của An vương.
Lập tức, Vĩnh Minh Đế phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Dung Chiêu kịp thời tránh đi, vẻ mặt bình tĩnh.
Vĩnh Minh Đế lại bệnh tình nguy kịch.
Bởi vì Dung Chiêu ở hiện trường, cho nên cùng những đại nhân khác canh giữ ở bên ngoài.
Trương thừa tướng từ bên ngoài đi vào.
Vẻ mặt của lão có chút hoảng hốt, cả người tựa hồ đều già đi mười tuổi, đi đường có chút tập tễnh, trước mắt xanh đen, thập phần gầy gò.
Dung Chiêu nhíu mày, tiến lên đỡ lão.
Trương gia từng nhiều lần ra tay với Dung gia, hai nhà Trương Dung thủy hỏa bất dung, hôm nay cũng bất tri bất giác hóa giải cừu oán.
Trương thừa tướng giật giật khóe miệng, thanh âm nhẹ nhàng: "Hoàng thượng thế nào?"
Dung Chiêu: "Thái y còn đang điều trị, Thừa tướng bảo trọng thân thể."
Trương thừa tướng lắc đầu, lập tức lại nói: "Dung thế tử, đa tạ, đêm qua hỗn loạn như vậy, nếu không phải thái y cùng thị vệ kịp thời mang con ta đi, chỉ sợ nó đã không còn sống."
Tình huống ngày hôm qua, căn bản không ai đi quản người bị thương.
Thương thế Trương Trường Tri rất nguy hiểm, nếu như không phải cứu chữa kịp thời, lão lại mất đi một đứa con trai...
Dung Chiêu lắc đầu, vẫn là câu kia: "Ta đã đáp ứng Trương Nhị."
Trương thừa tướng nhìn cô.
Hôm nay Dung Chiêu mặc quan phục, mặc dù không che giấu thái độ của nữ tử, nhưng thần sắc thản nhiên, sống lưng thẳng tắp, dường như có ngạo khí.
Mà cô trọng chữ tín, đã đáp ứng Trương Nhị liền thật sự làm được.
Hai nhà Trương Dung có oán cũ, lúc trước bọn họ để cho Trương Tam thế tử nữ cải nam trang, lúc trước nếu thật sự phát hiện đoan dị, chỉ sợ bọn họ đã hại An Khánh Vương phủ.
Tình huống này, cô không cứu hoặc là nói là bỏ đá xuống giếng là rất bình thường.
Nhưng cô đáp ứng Trương Nhị, liền nói được làm được.
Trương thừa tướng nắm chặt cổ tay Dung Chiêu, một lúc lâu mới buông ra, nhẹ giọng nói: "Là Trương gia nợ ngươi, Trường Hành là vì nước, ta tự hào vì hắn, A Chiêu, đa tạ."
Dung Chiêu cười cười, lắc đầu.
Lúc này, Quan đại nhân bước vào.
Trương thừa tướng hít sâu một hơi, lấy lại tỉnh thần, hỏi: "Quan đại nhan có chuyện gì sao?"
Quan đại nhân giơ tay hành lễ, sau đó mở miệng: "Là muốn hỏi Hoàng thượng xử trí Lộc vương và An vương như thế nào, cùng với nữ quyến Lộc vương phủ và An vương phủ."
Trước nay mưu phản đều là tội lớn, xét nhà diệt tộc là tất nhiên.
Nhưng đây là con ruột của Hoàng đế, vẫn phải xem Hoàng đế xử trí như thế nào.
Một đại nhân bên cạnh lập tức tiến lên, cung kính nói: "Lúc trước ta nghe Hoàng thượng nói, hình như là muốn g.i.ế.c toàn bộ."
Quan đại nhân và Trương thừa tướng đều mím môi, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Dung Chiêu thản nhiên nói: "Hoàng thượng không có hạ chỉ, vẫn nên chờ Hoàng thượng tỉnh lại rồi nói."
Trương thừa tướng và Quan đại nhân lập tức gật đầu phối hợp.
Người nọ ngượng ngùng lui về phía sau hai bước.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, Vĩnh Minh Đế rốt cục tỉnh lại, thanh âm của hắn khàn khàn, hạ chỉ...