MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Bùi Hoài Bi bất đắc dĩ nói: "A Chiêu, ngươi đối với ta không cần khách khí như thế."

Dung Chiêu cười cười, không đáp.

Chính sự nói xong, không có gì tìm lời nói cũng đã nói xong, Bùi Hoài Bi thật sự là không có biện pháp giữ Dung Chiêu lại, chỉ có thể nhìn cô đứng lên giơ tay hành lễ, sau đó rời đi.

Đợi đến khi cô đi rồi, Bùi Hoài thở dài, lúc này mới đứng lên.

Lập tức, hắn phân phó: "Truyền Ninh vương vào cung."

Đêm đó.

Lưu Uyển Quân cùng Ninh vương vào cung.

Bùi Hoài Bi đang chăm sóc Vĩnh Minh Đế, thuận tiện lật xem tấu chương, dưới ánh nến, mặt hắn nửa sáng nửa tối.

Vĩnh Minh Đế được đút thuốc, cho nên đêm hôm đó chậm rãi mở mắt.

Đột nhiên mở ra liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cùng với bổn phục thân quen...

Vĩnh Minh Đế vươn tay, giọng nói yếu ớt khàn khàn: "Cẩm nhi?"

Bùi Hoài Bi nghe được động tĩnh, buông tấu chương nhìn hắn, thanh âm thản nhiên: "Hoàng gia gia, người nhận lầm người rồi, ta là Hoài Bi, Bùi Hoài Bi."

Vĩnh Minh Đế ngẩn ra, nhìn hắn thật lâu.

Một lát sau, hắn như mới phục hồi tinh thần, hoảng hốt nói: "Giống, thật sự là quá giống..."

Bùi Hoài Bi không nói gì.

Vĩnh Minh Đế đầu óc hồ đồ, dĩ nhiên cũng không chú ý tới Bùi Hoài Bi chưa hành lễ.

Hắn muốn ngồi dậy nhưng không đứng dậy nổi, đành phải thở hổn hển, thanh âm khàn khàn: "Ngươi cùng phụ thân ngươi cực kỳ giống nhau, thậm chí ngay cả tài cán cũng tương tự, chẳng qua phụ thân ngươi ôn hòa hơn ngươi, hắn thích cười."

Vĩnh Minh Đế giống như rơi vào trong hồi ức.

Bùi Hoài Bi nhẹ nhàng nói: "Ta tên Hoài Bi, từ nhỏ đã mang theo bi thương, làm sao cười được?"

Vĩnh Minh Đế dừng lại lập tức hắn nhìn Bùi Hoài Bị ánh mắt đục ngầu dừng lại trên người hoàng tôn, trên mặt mơ hồ co rúm, thân thể run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-725.html.]

Bùi Hoài Bi đứng lên, cao cao tại thượng nhìn hắn: "Hoàng gia gia, người phong ta làm Cẩn vương, ngoại trừ để cho ta cẩn thận ra, có phải cũng là để nhớ tới phụ thân ta, Bùi Cẩm?"

Vĩnh Minh Đế không nói gì, hắn muốn chống đỡ ngồi dậy.

Bùi Hoài Bi: "Có thể tự tay g.i.ế.c con, cần gì phải giả mù sa mưa nhớ hắn?"

Thân thể Vĩnh Minh Đế thoáng cái phát tiết lực đạo, nện vào trên giường.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm người đang đứng, trong mắt vẩn đục mang theo sợ hãi cùng kinh hoảng, thanh âm run rẩy: "Ngươi biết?"

Bùi Hoài Bi không trả lời, ngược lại cất giọng nói: "Truyền Ninh vương vào đi."

Rất nhanh, Lưu Uyển Quân mang theo Ninh Vương đi vào.

Cô để Ninh vương lại bên trong, chính mình lui ra ngoài.

Ninh Vương được chăm sóc rất khá, tuy rằng rất gầy nhưng ăn mặc sạch sẽ, được người ta cẩn thận chăm sóc.

Chẳng qua lúc này hắn cúi đầu, cười khúc khích, cả người thần thái điên cuồng.

Giọng Bùi Hoài Bi nhẹ nhàng: "Tam thúc, không cần giả vờ nữa, hôm nay gọi ngươi vào cung là muốn cho ngươi gặp hắn một lần, thân thể hoàng gia gia ngày càng sa sút, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu..."

Ninh vương biến sắc.

Một lát sau, hắn thu hồi nụ cười ngây ngô.

Người bảo hắn giả điên chính là Cẩn vương, ở trước mặt Cẩn vương, tự nhiên cũng không cần che dấu.

Thanh âm của hắn khàn khàn: "Cẩn vương, không, Thái tử, ngươi bây giờ đã đạt được thứ ngươi muốn, hãy nhớ chuyện ngươi đã đáp ứng ta..."

Bùi Hoài Bi: "Ta nói được làm được."

Hắn nhìn về phía người trên giường, thanh âm thản nhiên: "Ninh vương, ngươi không thấy hắn sao?"

Ninh vương thần sắc lạnh lùng: "Ta không muốn gặp hắn, nếu như ngươi là vì muốn cho ta gặp hắn lần cuối cùng, vậy vẫn quên đi, dù sống dù chết, ta cũng không muốn nhìn thấy hắn."

Bùi Hoài Bi nhếch khóe miệng, phất phất tay: "Không muốn gặp thì Dừng một chút, hắn còn nói: "Chuyện đã qua, ngươi cũng không cần giả ngây giả dại, chỉ cần ngươi không gây chuyện, nể tình ngươi đưa thế lực của mình cho ta, ta sẽ không động đến ngươi."

Ninh vương cái gì cũng không nói, thậm chí cung kính hành lễ với Thái tử, sau đó xoay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi