Đây là muốn một lần vét sạch quốc khố, còn chưa đủ!
Dung Chiêu bình tĩnh cười nói: "Không sao, ta mấy năm nay cũng tích góp không ít tiền, có thể lấy ra, cộng thêm tiền quốc khố là có thể tạo thành đội tàu ra biển."
Mọi người lần nữa kinh hãi.
Dung Chiêu còn muốn xuất tiền?
Tiền của Dung Chiêu tuyệt đối sắp vượt qua quốc khố, cô lại nguyện ý bỏ tiền?
Tại sao?
Rất nhiều người không hiểu.
Bên trên, sắc mặt Hi Hòa Đế đại biến.
Quả nhiên, Dung Chiêu giơ tay lên, cất cao giọng nói: "Lần này ra biển không chỉ phải dẫn dắt đội tàu khổng lồ, còn phải đe dọa các quốc gia, tìm kiếm đại lục mới, sau khi tìm được còn phải cắm rễ kiến thiết, sáng tạo sản vật, tổ chức hải mậu..."
Cô hít sâu một hơi, kiên định mà nghiêm túc: "Thần nguyện ý dẫn đội ra biển."
Mấy năm xây dựng, mấy năm lập sản nghiệp.
Mấy năm nay vì mình, vì toàn bộ Đại Nhạn triều tích lũy tài phú, có thể chống đỡ cô lúc này đi xa.
Mọi người lần nữa cả kinh.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Dung Chiêu lại nguyện ý dẫn đội!
Tuy nói đi tìm tân đại lục là một việc có thể lưu danh sử sách, nếu có thể phát hiện tân đại lục, có thể được ban cho quyền lợi quản lý tân đại lục.
Thế nhưng, chung quy vẫn rất nguy hiểm.
Dung Chiêu đã là chính nhất phẩm thái phó, vậy mà còn nguyện ý mạo hiểm sao?
Cô đã định trước sẽ lưu danh sử sách, lại còn nguyện ý mạo hiểm ra biển, đi kinh sợ các quốc gia, đi tìm kiếm tân đại lục, vì Đại Nhạn triều mở rộng bản đồ, cô sẽ lại trở thành người đầu tiên!
Lúc này đây, văn võ cả triều cảm giác được một chữ... Ganh.
Dung thái phó thật sự quá ganh đua. Thành tích bọn họ làm ra quả thực không thể so sánh với Dung thái phó, nếu không muốn trong lịch sử ngay cả một cái tên cũng không có... Bọn họ nhất định phải cẩn trọng, tiếp tục cố gắng.
Về phần Dung Chiêu ra biển, văn võ cả triều không có gì phải phản đối.
Dù sao muốn cả quốc gia dốc túi, tự nhiên là kỳ vọng nhất định thành công.
Chuyện Dung Chiêu muốn làm chưa bao giờ thất bại, để cô đi, bọn họ mới dám đầu tư một khoản tiền lớn như vậy!
Gần như là một nửa tài phú của quốc gia, chỉ có giao cho Dung Chiêu, bọn họ mới yên tâm.
Nhưng bên trên, Hi Hòa Đế giận dữ.
Hắn đột nhiên đứng lên, quát lớn: "Không thể nào, người ra biển quyết không thể là Thái phó!"
Nói xong, tay hắn đều run rẩy, thậm chí không có cách nào nói tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-734.html.]
Hi Hòa Đế vung ống tay áo lên...
"Lui triều!"
Triều thần hoang mang nhìn nhau.
Lập tức, bọn họ rất nhanh liền hiểu được tâm tư của Hoàng thượng đối với Thái phó...
Mọi người đều biết.
Thái phó ra biển, chưa chắc có thể về.
Hoàng thượng đương nhiên là không muốn.
Văn võ cả triều thở dài, nhìn về phía Dung Chiêu.
Trương thừa tướng cũng nói: "A Chiêu, ngươi có thể làm Tể tướng, cần gì phải ra biển? Suy nghĩ thêm đi."
Dung Chiêu nghe vậy, cười không đáp....
Ngày đó, Dung Chiêu liền hướng Hi Hòa Đế đưa lên thỉnh cầu từ quan, thái độ kiên quyết.
Mãi cho đến buổi tối, Hi Hòa Đế mới tỉnh táo lại, sai người triệu Dung Chiêu vào ngự thư phòng.
Dung Chiêu bước vào thư phòng.
Đây là lần đầu tiên Bùi Hoài Bi thấy cô không cười, mặt không chút thay đổi, mím môi nhìn cô chằm chằm. đối diện.
Bùi Hoài Bi đem tấu chương giao cho cô, mặt trên chỉ có ba chữ... Không cho phép.
Thanh âm hắn khàn khàn: "Đây là tấu chương từ quan của ngươi, thái phó còn trẻ, chưa tới lúc cáo lão, trẫm không đồng ý."
Đây cũng là lần đầu tiên hắn xưng trẫm.
Dung Chiêu thu hồi tấu chương, khẽ thở dài, nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: "Ta muốn ra biển."
Bùi Hoài Bi đè xuống lửa giận lại nổi lên, cánh môi của hắn run rẩy, thanh âm khàn khàn: "Vì cái gì? Ngươi muốn tự do, ta cho ngươi, ngươi không muốn bị trói buộc, ta liền không phong ngươi làm Hậu, nguyện vọng của ngươi cũng là nguyện vọng của ta, ta cùng ngươi đồng hành..."
"A Chiêu, ta chỉ cần ngươi ở cùng ta, không, ta chỉ cần ngươi ở nơi ta thấy được là tốt rồi, tại sao ngươi muốn ra biển, muốn đi nơi ta không thấy được?" Thanh âm hắn đang run rẩy, hốc mắt phiếm hồng.
Dung Chiêu nhìn hắn, cũng không trả lời.
Bùi Hoài Bi nắm chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch, giọng nói bi thương: "A Chiêu... ngươi không tin ta."
Bởi vì không tin tưởng tự do cùng hứa hẹn mà hắn cho, cho nên cô kiên trì con đường của mình, thậm chí rời xa Hoàng đế là hắn.
Dung Chiêu lại thở dài, nhìn hắn, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng: "Ta tin ngươi, ta tin tưởng ngươi của hiện tại, tin tưởng lời hứa của ngươi, cũng tin tưởng tình cảm của ngươi."
Nhưng tương lai còn chưa đến, cô không tin, cũng không thể tin.
Trận đoạt đích gió tanh mưa m.á.u mấy tháng trước khiến cô chán ghét, cũng khiến cô biết quyền uy của đế vương, nói một không nói hai, chuyện đế vương muốn làm, có thể bất kể hậu quả.