Cô tiếng nói vừa chuyển: "Ha ha, xuyên qua thật giả tạm thời không đề cập tới, cho dù là từ hậu thế xuyên về quá khứ, tôi xin hỏi mọi người, có mấy người có thể làm đến trình độ như Dung Chiêu?"
Bách Khâm lắc đầu, tất cả mọi người đều lắc đầu.
Bùi Miểu tiếp tục: "Thật không phải tôi xem thường mọi người đang ngồi đây, cho dù mọi người thuộc lòng lịch sử, học thuộc lòng cả đời của An Châu Vương, đến triều đại kia cũng chưa chắc có thể làm được như An Châu Vương."
Cô nhìn qua tất cả mọi người ở đây, hỏi: "Tôi hỏi thử nhé, có ai có thể nói ra mười một đại công tích của An Châu Vương không?"
Bên dưới có rất nhiều người giơ tay, Bùi Miểu chọn một người.
Người nọ chậm rãi nói: "Thứ nhất, An Châu Vương Dung Chiêu làm kinh tế, tăng cao năng suất lao động của xã hội thời bấy giờ, bách tính an cư. Thứ hai, An Châu Vương Dung Chiêu thi hành cải cách, đề cao địa vị của thương nhân, thợ thủ công và nữ tử, thúc đẩy xã hội phát triển. Thứ ba, An Châu Vương Dung Chiêu thống nhất văn hóa, đưa nét ngôn ngữ và chữ viết của Hoa Hạ mở rộng toàn thế giới. Thứ tư..."
Mười một điều đều là trọng điểm thi lịch sử, trên năm đại lục, không có chỗ nào không thi.
Không thuộc lòng được, hơn phân nửa là tuổi còn nhỏ, chưa tới lúc thi.
Bùi Miểu cười gật gật đầu, ý bảo người nọ ngồi xuống, cô tiếp tục nói: "Mọi người đều biết mười một đại công tích, mà muốn làm được mười một đại công tích này, thật sự quá khó quá khó, Dung Chiêu cho dù là xuyên qua hay là người ngoài hành tỉnh, hoặc là thiên thần hạ phàm gì đó, có thể làm được những thứ này đều cực kỳ không dễ."
"Đầu tiên, mọi người phải biết bối cảnh thời đại của Dung Chiêu, khi đó Đại Nhạn triều mặc dù đã là khu vực phát triển nhất toàn cầu, nhưng vẫn nghèo, hơn nữa còn có rất nhiều thói quen xấu."
"Khi đó năm đại lục hoàn toàn không có liên hệ, Đại Nhạn triều chỉ là một bộ phận trên Thần Châu đại lục, địa vị phụ nữ cực thấp, thậm chí không thể làm quan, cũng không có quyền thừa kế, cho nên Dung Chiêu là An Khánh Vương thế tử nữ cải nam trang, ở nhà bị giam mười bảy năm."
"Cũng là mười bảy năm này, để cho ngài ở trong nhà không ngừng tự hỏi, vì tương lai tích trữ năng lượng, nhất cử thành danh." "Ngài không trực tiếp thực hiện mười một công lao này, nhưng trong lúc chiến đấu vượt qua sự phân biệt đối xử với phụ nữ ở xã hội vào thời điểm đó, ngài đã làm được."
"Mọi người ở đây có thể rất khó tưởng tượng, vì sao phụ nữ lại khác với đàn ông, địa vị đặc biệt thấp, tôi cho mọi người xem một ít tư liệu lịch sử ghi chép..."
Bùi Miểu chậm rãi nói.
Phía dưới, tất cả mọi người nghe chăm chú, không ai nói chuyện.
Phòng phát sóng trực tiếp cũng nhất thời yên tĩnh.
Chỉ thỉnh thoảng lướt qua vài bình luận.
"Không hổ là nữ thần của tôi, lợi hại!"
"Ngầu quá, tôi yêu An Châu Vương!"...
Bách Khâm cũng nghiêm túc lắng nghe.
Hai tiếng đồng hồ muốn kể lại chuyện cả đời của Dung Chiêu, cơ bản là không thể nào.
Cho nên Bùi Miểu hôm nay chủ yếu giảng giải về hoàn cảnh xã hội lúc đó của An Châu Vương Dung Chiêu, cùng với bối cảnh toàn bộ thế giới, giảng giải Dung Chiêu trong bối cảnh này đạt được thành tựu như vậy có bao nhiêu không dễ dàng.
Bùi Miểu: "... Thế giới là hoàn cảnh này, Dung Chiêu không chỉ thay đổi Đại Nhạn, còn thay đổi cả thế giới. Lúc ấy Thần Châu đại lục, An Châu đại lục, Nam Dương đại lục, Tây Dương đại lục, cùng Cực Địa đại lục đều không có liên hệ, các chủng tộc đều là cá biệt, là Dung Chiêu dùng cả đời dốc sức cho hàng hải và nghiên cứu khoa học, thúc đẩy cùng truyền bá văn hóa, mới có thể vì hậu thế đặt ra cơ sở thống nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-743-phien-ngoai-hau-the-giang-su-an-chau-vuong-2.html.]
Bách Khâm không ngừng gật đầu.
Hiện tại không có khái niệm quốc gia, chỉ có tỉnh cầu, tuy rằng năm đại lục vẫn là cá thể riêng biệt, nhưng toàn nhân loại đầu biết bọn họ đều là một chủng loại, cùng nhau phát triển.
Cố gắng sớm thoát khỏi hành tỉnh này.
"Dung Chiêu không thể nghi ngờ là một người yêu chuộng hòa bình, thủ đoạn của ngài tuy lợi hại, nhưng rất nhu hòa, ngài không thích chiến tranh, cho nên đặt nền móng cho hòa bình thống nhất, đã mấy trăm năm không có chiến tranh, đây đều là nền tảng vững chắc mà Dung Chiêu đặt ra lúc trước."
"Mọi người chỉ sợ cũng rất khó tưởng tượng, chiến loạn có bao nhiêu bình đẳng, đây hết thảy đều là cố gắng của rất nhiều người, mà người mở đầu chính là An Châu Vương Dung Chiêu."
"Triểu đại kia, xuất hiện vô số nhà cải cách, bao gồm hoàng đế Đại Nhạn triều Hi Hòa Đế, cùng với hải quân chỉ vương Bùi Quan Sơn, chính trị gia Vinh Tam Bách, nhà kinh tế học Trương Trường Ngôn cùng Dung Hương Tích, vị nữ tướng đầu tiên Lưu Uyển Quân, triết gia Hứa Hồng Anh vân vân, còn xuất hiện những hậu thế..."
"Hôm nay chúng ta có thể có cuộc sống an bình, vui vẻ, tự do như vậy, đều là nỗ lực của bọn họ đời đời truyền lại mới có ngày hôm nay."
"Đây là bức chân dung của An Châu Vương Dung Chiêu, do chính Hi Hòa Đế vẽ ra, có lẽ xuất phát từ nỗi nhớ, bức chân dung này của Hi Hòa Đế cực kỳ sinh động, giống hệt như An Châu Vương Dung Chiêu được miêu tả trong sách lịch sử và báo chí cũ."
"Cuối thời Hi Hòa đã có máy ảnh, nhưng thật đáng tiếc, không có ảnh chụp của An Châu Vương, có lẽ phải đợi đến khi phát hiện lăng tẩm của Hi Hòa Đế hoặc An Châu Vương mới có thể nhìn thấy."
"Mi tâm một nốt ruồi đỏ, phúc tướng, Dung Chiêu cả đời đều vì người trong thiên hạ mà cố gắng, nói ngài là thần tiên hạ phàm, phổ độ thế nhân cũng không quá đáng."
"Ngài là vị Hoàng đế không ngai của An Châu, nhưng mọi người đều biết, tâm nguyện của ngài là mọi người bình đẳng, cho nên dù là có điều kiện xưng đế, dù cho Hi Hòa Đế sẽ không ngăn cản, nhưng ngài vẫn luôn là An Châu Vương, danh xưng "Hoàng đế không ngai" là thái độ của chúng ta đối với Dung Chiêu, cũng thể hiện sự tôn trọng với ngài."
Bùi Miểu giảng giải cũng tiện ship một chút CP của mình.
Nếu là bình thường, Bách Khâm đã nhảy dựng lên tranh chấp với cô, nhưng hôm nay, hắn ngơ ngác nhìn bức họa kia xuất thần.
Bên cạnh, Trương Hâm nhẹ giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Giọng Bách Khâm khàn khàn: "Tôi cũng không biết, nhìn nốt ruồi đỏ kia, đột nhiên cảm thấy thời đại có thể sinh ra sau thời đại của Dung Chiêu... thật tốt."
Trương Hâm mãnh liệt gật đầu, đồng ý: "Đương nhiên rồi, cậu không thấy cổ nhân rất thảm à, cho dù là người của hoàng gia nhưng cũng không có tự do, làm gì dễ chịu như cuộc sống hiện tại chứ?"
Khóe mắt Bách Khâm ướt đẫm.
Trên sân khấu, Bùi Miểu đứng lên giơ tay hành lễ, thanh âm mang ý cười: "Nói về An Châu Vương hai tiếng còn lâu mới đủ, hôm nay chỉ nói một An Châu Vương Dung Chiêu là một nhân vật đáng để các nhà sử học nghiên cứu cả đời, mỗi thời điểm nhìn ngài, lại có cảm ngộ khác nhau.
Bài giảng kết thúc.
Phòng phát sóng trực tiếp nổ tung bình luận.
"Tôi còn chưa nghe đã."
"Ai nha, đi xem trang chủ đi, Nam Dương có một sử học gia hôm nay cũng đang giảng về thiên cổ công tích của An Châu Vương!"
"Chờ tôi một chút, tôi tới ngay."...!