MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Dung Chiêu bình tĩnh rút khăn tay ra lau khóe miệng, khách quan đánh giá: "Nếu như không có rượu và thức ăn của Phúc Lộc Trang, rượu và thức ăn của Đức Thuận Hiên cũng không tệ lắm, hơn nữa có vài món mùi vị quả thật độc đáo. Trong kinh thành nếu mở Phúc Lộc Hiên, Đức Thuận Hiên sẽ chịu chút ảnh hưởng, nhưng dù sao cũng không đến mức đóng cửa."

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn cũng muốn ăn những món ngon kia!

Trương Trường Ngôn nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ chờ lấy được hoa hồng của Phúc Lộc Trang, chờ nợ của hắn bớt lại, sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, hắn nhất định phải đi ăn mỗi ngày.

Gọi món ngon và đắt tiền nhất!

Nghĩ tới đây hắn ợ một cái, nhìn về phía Dung Chiêu: "Dung thế tử, hôm nay cảm ơn..."

Dung Chiêu đứng lên, xếp quạt lại lắc đầu, nụ cười ôn hòa thân thiết: "Được rồi, bổn thế tử cáo từ đây, hai món chưa động đũa này gói mang về, bên ngoài còn có xa phu chưa ăn. Đa tạ Trương Tam công tử khoản đãi."

Trương Trường Ngôn ngẩn ra.

Lập tức chợt phản ứng lại, khó tin nói: "Ngươi nói cái gì? Khoản đãi? Ngươi nói bữa cơm này là ta mời?!"

Tiểu nhị bên cạnh đang đóng gói hai món ăn, Dung Chiêu đứng bên cạnh lời lẽ thản nhiên: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Cô vươn tay nhận lấy hộp đựng của tiểu nhị, phất phất tay: "Trương Tam công tử không cần tiễn, lần sau có cơ hội Dung Chiêu sẽ mời Trương Tam công tử ăn cơm."

Nói xong phe phẩy quạt xếp, sải bước rời đi.

Tiểu nhị cầm hóa đơn tươi cười nhìn Trương Trường Ngôn.

Mặt Trương Trường Ngôn gần như sung huyết.

Đây con mẹ nó là người sao?!

Hắn đã nghèo tới mức này, Dung Chiêu trong tay cầm tám vạn lượng lại còn để hắn mời khách?

Tên thế tử An Khánh Vương không biết xấu hổ này!!

Tiểu nhị đúng lúc mở miệng: "Tam công tử, tổng cộng là chín mươi lượng."

Trương Trường Ngôn: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-89.html.]

Chín mươi lượng?!

Tên khốn này rốt cuộc gọi cái gì vậy?!

Dung Chiêu cầm hộp đồ ăn tiêu sái đi ra ngoài, không cần quay đầu lại cũng biết Trương Trường Ngôn phẫn nộ như thế nào, nhưng điều đó cũng không quan trọng, dù sao da mặt cô không mỏng, lại am hiểu nhất là đổ dầu vào lửa.

Bên ngoài, xe ngựa An Khánh Vương phủ đỗ cách đó không xa.

Thấy Dung Chiêu đi ra, phu xe hơi nhướng mí mắt, đánh xe ngựa tới đón người.

Hôm nay mặt trời gay gắt, nhưng phu xe tên gọi "Vô Danh" này vẫn che nửa dưới khuôn mặt, tóc mái trước trán che khuất mặt mày, làm cho người ta không nhìn rõ tướng mạo hắn.

Xe ngựa "lộc cộc" đi tới.

Dung Chiêu đưa hộp cho hắn, giọng nói thản nhiên: "Cho ngươi."

Vô Danh giật mình.

Hắn hiếm khi có động tác khác, lúc này ngước mắt lên nhìn cô, dưới mái tóc rối là kinh ngạc trong đáy mắt.

Tạ Hồng ở sau nói nhỏ: "Tiểu tử, còn không mau cám ơn thế tử, thế tử có thể nhớ tới ngươi là phúc khí của ngươi."

Vô Danh dừng một chút, đưa tay nhận lấy hộp đồ ăn, giọng khàn khàn: "Tạ thế tử."

Hắn ít khi có động tác dư thừa, cũng ít khi nói chuyện, nhưng thanh âm lại rất êm tai, giọng nói nhè nhẹ khàn khàn như kim ngọc càng thêm từ tính dễ chịu.

Nghe giọng hắn, Tạ Hồng và Thạch Đầu đều nhịn không được nhìn thoáng qua.

Dung Chiêu khẽ gật đầu, nhấc chân lên xe ngựa, cũng không nhiều lời.

Tạ Hồng cảm thấy thế tử mang cơm trưa cho phu xe là ân sủng đặc biệt, kỳ thật việc này với Dung Chiêu mà nói không là gì, cũng giống lúc nãy ở Đức Thuận Hiên để Thạch Đầu và Tạ Hồng ăn cơm cùng, ông chủ cho dù có hà khắc cũng sẽ không để nhân viên đói bụng.

Hiện tại hồi phủ đã qua giờ cơm, Vô Danh chưa chắc có thể vào nhà bếp ở tiền viện lấy đồ ăn. Dung Chiêu không làm được.

Ở thời hiện đại, cô là kiểu người tàn nhẫn vô tình với kẻ thù, nhưng đối với thủ hạ ngoài quy củ ra thì cực kỳ khoan dung, đây không đơn thuần là bản tính mà còn là một loại thủ đoạn sai khiến người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi