MẠC PHỤ HÀN HẠ

Như trong tin tức đã đưa, Lâm Mạc Thần lấy tiền của chính mình mở tài khoản đầu tư cho mọi người ở Phong Thần, điều động những người đắc lực trong đội làm việc. Vì vậy phần tiền kiếm được cuối cùng lại phải bù lỗ, xem ra trước mắt tập đoàn Phong Thần sẽ không bị ảnh hưởng chút nào, toàn bộ đều do cá nhân anh chịu trách nhiệm.

Chu Tri Tố - CEO tập đoàn Phong Thần luôn thận trọng cay độc sau khi đi công tác trở về biết được tin tức này, lập tức đến tìm Lâm Mạc Thần.

Anh ta nói: “Chúng ta vẫn luôn chú ý chặt chẽ đến xu hướng của thị trường chứng khoán. Cả tôi và cậu đều cho rằng sự tăng giá không còn xa nữa. Nhưng hiện tại xu thế giảm vẫn còn chưa hoàn toàn ngừng. Nếu tiến vào không phải là thời cơ tốt nhất mà trước đó chúng ta vẫn chờ đợi. Quan sát thêm mấy ngày nữa không được sao? Cậu đừng bị kích thích.”

Lâm Mạc Thần đáp: “Tôi bị kích thích, nhưng cũng không hối hận.”

Mộc Hàn Hạ đứng yên thật lâu trước màn mưa, sau đó lấy di động gọi cho Lâm Mạc Thần, nhưng không có người nghe.

Cô muốn nói với anh, không phải muốn anh dùng tiền của mình mạo hiểm, không phải muốn anh ngốc nghếch giống như cô. Ngày đó bọn họ đều xúc động như vậy, cô chỉ là...muốn anh hiểu cô hơn, cô cũng biết mình nên hiểu cho anh.

Nhưng hiện tại lại thành ra thế này, một mình anh tiến vào thị trường chứng khoán.

Mộc Hàn Hạ ngồi lại trước máy tính, mở biểu đồ thị trường chứng khoán. Thực ra cô chưa bao giờ thực sự xem qua thị trường chứng khoán, đường biểu đồ k hay gì đó, nên cũng không quá hiểu, còn anh từng tung hoành ngang dọc trong lĩnh vực này. Nhưng hôm nay vào lúc cô nhìn đồ thị thị trường chứng khoán không ngừng đi xuống, một màu xanh ảm đạm, mỗi con số nhàm chán, mỗi một đường cong ngoằn ngoèo, thực sự là kinh tâm động phách trong mắt cô.

Cô như được nhìn thấy anh qua màn hình. Lúc này anh đã cách trở với bên ngoài, tất cả mọi tiếng động, chỉ huy nhóm của mình hành động trước máy tính? Nhưng thị trường chứng khoán lớn như vậy, cô không biết hiện tại anh ở nơi nào. Cô chỉ có thể nhìn thấy hầu như tất cả cổ phiếu đều rớt giá, nhìn thấy tiền không ngừng mất đi. Cô hiểu đó là tạo không gian và bảo vệ, hai bên đang chiến đấu với nhau. Đây là chiến tường khốc liệt không có âm thanh, khói thuốc súng, chỉ có con số.

Lúc này là 3050 điểm.

Ngày này thị trường chứng khoán sụt giảm 7%, vô số người máu thịt thành bùn, tổn thất không thở nổi trong thị tường chứng khoán.

Còn Lâm Mạc Thần dù là tài khoản cá nhân, song 8,7 tỷ cũng không phải là con số nhỏ. Hơn nữa với thanh danh chói lọi của anh trong giới đầu tư, dòng chảy tài chính và biểu hiện đầu tư thu hút sự chú ý rộng khắp bên ngoài. Chạng vạng hôm nay, Mộc Hàn Hạ nhìn thấy một đoạn phân tích: “Hôm nay sau khi bắt đầu phiên giao dịch, từng nhóm tài chính cá nhân Lâm Thị gia nhập thị trường chứng khoán, sau khi mua cổ phiếu, giá cổ phiếu đồng loạt tăng trên diện rộng. Đồng thời thu hút không ít người đầu tư theo, làm cho thị trường tăng lên. Nhưng bởi vì buổi chiều sụt giá lớn, chịu sự liên lụy tổng thế, cuối cùng Lâm Thị nhất định bị tổn thất. Chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi biểu hiện đầu tư sau đó.”

Buổi tối, mưa ngừng rơi. Mộc Hàn Hạ nằm trên giường không thể ngủ được, đúng lúc này di động vang lên. Cô nhìn cái tên trên màn hình, trái tim giống như sao treo trên bầu trời đêm. Cô nhận máy: “A lô.”

Giọng nói bình tĩnh của Lâm Mạc Thần truyền đến: “Ban ngày họp, bố trí sách lược đầu tư với bọn họ, không nhận được điện thoại của em.”

Mộc Hàn Hạ im lặng một lát đáp: “Anh đừng như vậy, đừng lao vào, rời khỏi thị trường chứng khoán đi.”

Lâm Mạc Thần cũng im lặng nở nụ cười: “Nếu đã vào còn đạo lý rút lui sao? Đàn ông nhất ngôn cửu đỉnh, anh sẽ theo em hỗ trợ. Đừng lo, anh có chừng mực.”

Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ. Sau đó nghe thấy tiếng nói khe khẽ của Lâm Mạc Thần vang lên bên tai cô: “Ngủ ngon, Summer.”

“Ngủ ngon, Mạc Thần.”

Đêm nay Mộc Hàn Hạ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giống như cả người đều chùng xuống, hoàn toàn phóng thích hết ra. Không ngờ cô lại ngủ rất say, ngon giấc, nhưng khi mới tờ mờ sáng cô đã tỉnh dậy. Mở mắt ra nhìn thấy thời tiết hoàn toàn trong lành, không mưa, cũng không có mây đen.

Cô nằm một lát, đứng dậy thay quần áo xuống lầu.

Dưới lầu vô cùng yên lặng, bên vườn hoa cũng trống không quang đãng, ngoài cô không có bất cứ ai. Cô bắt đầu chạy bộ theo con đường thường ngày. Giữa đường chạy qua Phong Thần, cô ngẩng đầu, nhìn tòa nhà rộng lớn sừng sững ở chỗ này, cửa sổ của Lâm Mạc Thần vẫn còn tối, nhưng ở tầng trệt vẫn có người, có một khu vực đèn vẫn bật sáng.

Sáng ngày kế tiếp, Mộc Hàn Hạ đến bệnh viện làm nốt công việc hậu sự cho Trương Tử, không có thời gian mở di động xem tin tức.

Nhưng khi nhìn thấy tin tức lại càng khiến cô dao động. Là dao động như thế nào ư? Tin anh, lo lắng cho anh, chờ mong, cảm động?

Cô biết anh đầu tư không giống với người bình thường, cô biết anh sáng suốt và quyết đoán vượt xa người thường, ngăn cơn sóng dữ cũng không phải là việc khó. Nhưng cô không nghĩ tới anh lại tiến vào khi thị trường không rõ ràng, thậm chí thoạt nhìn là biết hỏng bét, nhưng vẫn lập kế hoạch chu toàn thận trọng như cũ.

Thị trường chứng khoán vẫn sụt giảm như cũ, rớt xuống 4%, nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều so với hôm trước. Trong tiếng kêu than khắp trời đất, Lâm Mạc Thần mua vào tất cả cổ phiếu chất lượng tốt, giữ được sự sụt giá thấp, thậm chí mấy nhánh còn tăng lên, mà anh cũng tuyên bố xuất ra 1 tỷ để làm cho cổ phiếu Phong Thần tăng lên.

Đại cổ đông tăng cường duy trì, hành động như vậy tự nhiên khiến cho bên ngoài không ngừng chú ý. Dư luận đều đoán, có phải Lâm Mạc Thần tin thị trường sẽ tăng lên, hơn nữa tràn ngập tin tưởng vào tương lai phát triển của Phong Thần. Vì vậy báo cáo cuối ngày hôm nay, cổ phiếu của Phong Thần còn tăng lên.

Anh còn mua một nhóm cổ phiếu khác, tuy số tiền không nhiều lắm chỉ có 20 triệu, nhưng cũng khiến cho dư luận chú ý.

Nhóm cổ phiếu này là Phương Nghi.

Tại sao anh lại mua vào cổ phiếu của đối thủ cạnh tranh? Là tương lai sắp có hợp tác, hay là xem trọng sự phát triển của Phương Nghi? Dùng 1 tỷ để tăng cường duy trì có thể thấy anh vô cùng tin tưởng sự phát triển của Phong Thần, nhưng sao anh lại mua vào cố phiếu của Phương Nghi chứ? Liên hệ đến tin tức truyền ra ngày trước- Phương Nghi sắp đưa sản phẩm thiết bị điện tử kiểu mới ra thị trường, mọi người đều đoán, Lâm Mạc Thần đột nhiên coi trọng Phương Nghi, thực sự là có thể liên quan đến kĩ thuật mới này. Vì thế nhóm truyền thông cũng bắt đầu chú ý đến sự phát triển của kĩ thuật mới này khi nào chính thức được đưa ra thị trường. Đối với chuyện này người phát ngôn đại diện cho cá nhân Lâm Mạc Thần tập đoàn Phong Thần chỉ cười không đáp, cũng không phủ nhận.

Đêm nay, Mộc Hàn Hạ chỉ nhận được một tin nhắn của Lâm Mạc Thần: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”

Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà đối diện, đèn vẫn bật sáng, nhắn lại: “Cám ơn anh, ngủ ngon.”

Ngày tiếp theo.

Không biết là thị trường chứng khoán đã thực sự tới đáy, cuối cùng bắt đầu tăng lên, hay là Lâm Mạc Thần quả nhiên có thẻ xoay chuyển xu thế. Từ buổi sáng ngay cả Mộc Hàn Hạ cũng chú ý tới số lượng tài chính đáng kể lần lượt chảy vào, các nhóm cổ phiếu thường xuyên đổi chiều.

Sau đó cả thị trường bắt đầu tăng.

Không ngừng tăng lên, ngay cả rung chấn cũng chỉ rất nhỏ, giống như lực lượng nào đó tích lũy, hoặc là như sau áp lực cuối cùng bùng nổ. Cuối cùng sau khi kết thúc phiên giao dịch, thị trường tăng 5%, mà tất cả cổ phiếu Lâm Mạc Thần mua đều tăng.

Chạng vạng hôm nay Mộc Hàn Hạ lại đến Phong Thần.

Đi thẳng bằng thang máy của tổng giám đốc, khi đến cửa văn phòng Lâm Mạc Thần, căn phòng cuối cùng ở hành lang, khi Mộc Hàn Hạ đẩy cửa vào chỉ thấy căn phòng yên tĩnh chìm trong ánh chiều tà. Căn phòng không lớn, tủ tài liệu màu trắng đơn giản, một chiếc bàn, sau đó là mấy máy tính, trên bàn rải rác rất nhiều tài liệu, trừ lần đó ra không có gì hết. Lâm Mạc Thần ngồi phía sau bàn làm việc, tựa vào ghế, ngửa đầu, đang ngủ.

Mộc Hàn Hạ nhìn khuôn mặt yên bình của anh, còn có đôi tay gầy, trắng nõn, yên tĩnh đặt lên tay vịn.

Cô không phát ra tiếng động, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh anh, im lặng nhìn anh.

Anh thở đều đều, đang ngủ mà mi tâm vẫn khẽ nhíu lại. Sắc mặt cũng hơi tái nhợt, môi hơi khô, nhất định là không chịu uống nước rồi. Cô nhìn rồi vươn tay ra khẽ đụng vào mi tâm của anh.

Nhưng tay còn chưa chạm vào mặt đã bị bắt lại, anh mở to mắt, đôi mắt vô cùng tỉnh táo.

Hai người im lặng một lát, không ai động đậy.

Cô nói: “Anh không ngủ?”

Anh đáp: “Vừa muốn ngủ thì em vào.”

Mộc Hàn Hạ rút tay trở về, nhưng anh làm sao chịu buông ra chứ, tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào luôn trong lòng, ngồi xuống trên đùi anh. Mộc Hàn Hạ im lặng không nói, cũng không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn. Anh đã nhắm mắt lại, cúi đầu xuống hôn.

Xung quanh rất yên tĩnh, hai người đều không nhúc nhích, tất cả đều yên tĩnh mà dịu dàng, nhưng nụ hôn vô cùng mãnh liệt. Tay anh giữ lấy bả vai cô, đỡ lấy gáy cô, trong nháy mắt tách môi cô ra, mạnh mẽ dây dưa với cô. Anh hôn đến mức cô không thể thở được, cướp đi tất cả hơi thở của cô, như muốn hôn sâu vào trong thân thể cô.

Mộc Hàn Hạ cảm nhận được nụ hôn này pha lẫn tất cả yêu và hận của người đàn ông này, không cam lòng và khao khát, dục vọng và cố chấp. Anh hôn khiến cô run rẩy, hôn khiến cô đau đớn, còn cô vẫn giống như lúc trước không thể chống cự. Người đàn ông này rõ ràng ở ngay trước mắt cô, có được cô, yêu thương cô. Cô cảm nhận được niềm vui khi được yêu, cảm nhận được sự khao khát thuộc về mình. Cô vươn tay, vuốt ve từng chỗ một trên khuôn mặt anh. Anh cảm nhận được, cúi đầu, để mặc cho cô chạm vào, khuôn mặt hai người nhẹ nhàng, vô cùng thân thiết dán vào nhau.

Cô nghĩ hóa ra bọn họ vốn dĩ không thể thực sự xa cách.

Anh nghĩ bọn họ sẽ không chia lìa.

Không cần phải nói bất cứ gì hết.

Không cần phải nói bất cứ gì hết.

Cẩn thận chạm vào nhau một lúc lâu, cô khẽ nói: “Lâm Mạc Thần, em xin lỗi vì ngày đó...em...” Cô cúi đầu nở nụ cười: “Mấy ngày nay em không ngừng lo lắng.”

Anh ôm cô vào lòng nói: “Người phải nói xin lỗi là anh. Đừng lo lắng, khi nào thì anh để cho em lo lắng chứ.”

Lời này đúng là vô cùng kiêu căng. Hai người hôn một lát, cô lại nói: “Hai ngày nữa em sẽ rời đi...”

Cánh tay anh đột nhiên ôm chặt, đôi mắt nặng nề nhìn cô.

“Đi đến Quý Châu, hoàn thành nguyện vọng của Trương Tử.” Cô nói, “Trong thời gian rời đi, em muốn bình tĩnh suy nghĩ lại những lời chúng ta đã nói ngày hôm đó, từ từ suy nghĩ về em và anh. Chấn chỉnh tâm tình thật tốt rồi trở về.”

Anh im lặng một lát hỏi: “Muốn đi bao lâu?”

“Có lẽ là khoảng nửa tháng.”

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa. Mộc Hàn Hạ rời khỏi lòng anh, anh cầm lấy tay cô không buông ra.

Mộc Hàn Hạ dịu dàng nhìn anh, anh cũng dùng ánh mắt sâu sắc nhìn lại cô. Một lát sau, anh buông tay ra: “Được, nhớ trở về.”

Lần này xin nhớ trở về.

Summer của anh.

Đêm đó khi Mộc Hàn Hạ ngồi trên máy bay, nhìn bầu trời đêm sâu thẳm bên ngoài, còn cả ánh sao mông lung. Cô nghĩ không phải mỗi người đều có cơ hội gặp được tình yêu dai dẳng thấu xương. Có người gặp được rồi bỏ lỡ. Có người từ bỏ, không dám.

Cũng không phải mỗi người đều đấu tranh, lựa chọn ở trong vòng xoáy lợi ích và sự thật. Không phải mỗi người đều yêu đau đớn và vui sướng như vậy, ồ ạt nhập nhô dây dưa với một người cả đời.

Là đau xót, là bất hạnh, nhưng cũng là may mắn trong hàng triệu người chăng?

Mà khi cô dừng chân quay đầu, khi anh cúi người cầu xin, quả nhiên là tình yêu lần thứ hai đã đến. Anh muốn cô cân nhắc, anh không ngừng hỏi lần này, quãng đời còn lại, là muốn một mình im ắng tĩnh mịch điêu tàn, hay là muốn bên cạnh anh làm càn bùng cháy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi