MẶC SẮC NHIỄM HOA



Dạ Hoa thuấn di một cái liền tới trước cửa Côn Luân Hư.

Nhìn cửa đá trước mắt túc mục trang nghiêm, Dạ Hoa thở dài.

Sao đột nhiên cảm xúc của bản thân lại không ổn định như vậy?
Chẳng qua, Liễu Chiếu Ca vốn là tên mà bản thân khi hạ phàm, hiện giờ mình đã trở về Thiên cung, làm sao lại xuất hiện một Liễu Chiếu Ca nữa?
Còn có, Mặc Uyên ở Phàm giới làm Vương gia làm đến ngốc luôn rồi sao? Thân không có mạch đập….

Hừm, vậy mà sẽ tin tưởng một người không có mạch đập vẫn có thể tồn tại trên đời, còn tới nơi này tìm phượng hoàng liều mạng!
Mà mười năm trước khi y là phàm thân chết đi, sao không thấy được Mặc Uyên liều mạng cứu? Lúc này, đối với Liễu Chiếu Ca kia thật sự không biết là thứ gì nữa, lấy cơ thể phàm thân, đến dưới Côn Luân Hư lấy máu phượng hoàng!
Đột nhiên một tiếng phượng kêu vang lên bên tai ngắt ngang dòng suy nghĩ của Dạ Hoa.

Dạ Hoa quay đầu nhìn về phía phượng hoàng, miệng vết thương trên cánh phượng hoàng tuy nhỏ, vẫn là xử lý một chút thì tốt hơn.

"Vừa rồi xin lỗi, ta đây sẽ mang ngươi đi xử lý vết thương ngay." Nói xong, Dạ Hoa liền mang theo phượng hoàng đi vào Côn Luân Hư.
Lệnh Vũ đang ở trong phòng tu luyện từ lúc đầu nghe được phượng kêu còn cảm thấy kỳ quái, đi đến đại điện nhìn thấy Dạ Hoa mang một con phượng hoàng đứng ở kia càng ngạc nhiên hơn.
Lệnh Vũ bước nhanh đi đến trước mặt Dạ Hoa, cung kính thi lễ: "Thái tử điện hạ.

Điện hạ lần này tới Côn Luân Hư là…?"
Từ sau khi Thái tử điện hạ mất đi hơn một vạn năm ký ức, thì chưa đến Côn Luân Hư lần nào, mà lần này tới đây, cũng sẽ không phải tìm sư phụ?
Dạ Hoa mất đi ký ức, cũng không nhận ra Lệnh Vũ.

Nhưng nam tử bạch y trước mắt này chung quy vẫn là đệ tử Mặc Uyên, cho nên khi đối mặt với Lệnh Vũ, Dạ Hoa cũng không nghiêm túc giống ngày thường.


Hơi hơi nở nụ cười, Dạ Hoa nói với Lệnh Vũ: "Bổn quân không cẩn thận làm Chích Phượng Hoàng bị thương, trên người lại không mang theo thuốc trị thương, làm phiền tiên quân giúp xử lý vết thương cho nó một chút.

"
Lệnh Vũ nghe vậy thì nhìn về phía phượng hoàng, thấy trên cánh phượng hoàng xác thật có một vết thương không lớn lắm, gật đầu nói: "Được, Lệnh Vũ sẽ mang phượng hoàng đi xử lý miệng vết thương.

Không biết Thái tử điện hạ còn có chuyện gì khác nữa không?" Tỷ như nói tìm sư phụ lão nhân gia của hắn hay gì đó….
Dạ Hoa sửng sốt, y tới đây cũng chỉ là muốn xử lý một chút vết thương cho phượng hoàng.… Dù sao, đây cũng là Côn Luân Hư của Mặc Uyên….
Dạ Hoa cười hỏi: "Bổn quân có thể đi dạo Côn Luân Hư một chút không?"
"Đương nhiên là có thể.

Thái tử điện hạ là đệ đệ của sư phụ, cho nên không tính là khách nhân.

Chỉ là hiện tại Côn Luân Hư này ngoài trừ sư phụ đang bế quan ra, cũng chỉ có Lệnh Vũ.

Xin Thái tử điện hạ ở đây chờ một chút, sau khi Lệnh Vũ xử lý vết thương cho phượng hoàng xong, sẽ dẫn điện hạ du lãm (dạo chơi) Côn Luân Hư."
Chỉ có thời gian một chén trà nhỏ, Lệnh Vũ đã vội vàng trở lại đại điện, rồi sau đó đưa Dạ Hoa hướng đi ra phía sau đại điện.

"Kỳ thật không cần Lệnh Vũ dẫn đường cho Thái tử điện hạ gì đâu, còn nhớ là hơn một vạn năm trước, điện hạ cũng ở Côn Luân Hư một đoạn thời gian."
"Bổn quân đã từng ở đây?" Dạ Hoa trong lòng đầu tiên cả kinh, rồi sau đó nghĩ đến Mặc Uyên là người làm chính mình yêu, khẳng định là lúc trước bản thân mình tìm cái cớ để tiếp cận Mặc Uyên, liền cũng không cảm thấy kỳ quái.
Lệnh Vũ nghĩ đến lúc trước Dạ Hoa ở lại Côn Luân Hư một thời, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười tươi: "Vâng, Lệnh Vũ có thể cảm nhận được, mấy ngày đó Thái tử điện hạ ở tại Côn Luân Hư, tâm tình sư phụ rất tốt."
Lệnh Vũ len lén liếc nhìn Dạ Hoa một cái, trong lòng thở dài.
Haiz, từ khi Thái tử điện hạ mất trí nhớ, tâm tình sư phụ liền không tốt như vậy nữa.

"Đây là ao sen." Lệnh Vũ nhìn ao sen bên kia nói: "Lúc trước khi Thái tử điện hạ vẫn còn là đóa sen vàng, sư phụ ngày ngày đều đứng ở chỗ này ba canh giờ…."

Lệnh Vũ nói rất hưng phấn, quay đầu lại thấy ánh mắt Dạ Hoa bình tĩnh nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Nhìn theo tầm mắt Dạ Hoa, Lệnh Vũ thấy cửa động bị kết giới phong lại kia, cười nói: "Đó là nơi sư phụ bế quan.

Nếu lúc này sư phụ không bế quan, nhìn thấy Thái tử điện hạ, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Lòng Dạ Hoa nổi lên gợn sóng vì câu nói kia của Lệnh Vũ, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười, tâm tình đột nhiên có chút vui sướng.
"Bổn quân có thể tự mình đi dạo ở đây một chút không?"
Lệnh Vũ gật đầu: "Vậy Lệnh Vũ cũng đi làm việc khác trước, nếu có chuyện gì, điện hạ có thể gọi Lệnh Vũ."
Đợi sau khi Lệnh Vũ rời đi, bước chân Dạ Hoa thong thả, mà bước từng bước một đến trước cửa động.

Dạ Hoa khó có được một cảm xúc khẩn trương, đơn giản là vì y vừa rồi đột nhiên dậy lên một ý tưởng.
Lại còn do dự nữa!
Hạ quyết tâm, Dạ Hoa liền trực tiếp phất tay gỡ bỏ kết giới ở cửa động, bước vào nơi Mặc Uyên bế quan, rồi sau đó bố trí kết giới lần nữa.
Đi sâu vào bên trong, quả nhiên thấy Mặc Uyên nhắm hai mắt ngồi xếp bằng trên giường đá.

Dạ Hoa chậm rãi đi tới bên cạnh Mặc Uyên, nhìn Mặc Uyên tựa như quen thuộc rồi lại xa lạ, trong tay biến ra hạt châu mà Linh Bảo Thiên Tôn đưa cho y.

"Mặc Uyên, đắc tội." Ta chỉ là muốn cho tình cảm của chính mình một đáp án.…
Hạt châu từ trong tay Dạ Hoa bay ra, sau đó lơ lửng ở giữa đỉnh đầu Mặc Uyên khoảng một tắc.

Theo thi pháp của Dạ Hoa, hạt châu phát ra kim quang, rồi sau đó tất cả những gì Mặc Uyên trải qua, đều từng chút hiện ra trước mắt Dạ Hoa ─
Khi Mặc Uyên giáng thế, từ nhỏ ở bên cạnh Phụ Thần và Mẫu Thần tu tập.


(ý chỉ học tập)
Sau khi lớn lên cầm Hiên Viên kiếm trong tay, cùng Phụ Thần chinh chiến tứ phương.

Sau cùng Đông Hoa, Chiết Nhan quen biết, kết làm tri kỉ.
Thiên hạ yên ổn, trước khi Phụ Thần thân về Hỗn Độn, giao lại cho Mặc Uyên một đóa hoa sen, mà đóa hoa sen kia, chính là y hiện giờ….
"Mặc Uyên, vi phụ cùng mẫu thân con đã từng cùng nhau đặt tên cho đệ đệ của con rồi, tên là
Liên Tẫn ."
"Liên Tẫn.… Liên hoa tẫn, dục hỏa sinh." Khi Mặc Uyên còn trẻ, mặc một thân bạch y, thật cẩn thận mà cầm lấy hoa sen chậm rãi nói.

Phụ Thần cười lên: "Đúng vậy, đây là kỳ vọng cuối cùng của vi phụ và mẫu thân con.

Kỳ vọng Liên Tẫn có thể mượn hoa sen này tái sinh hậu thế….

khụ khụ."
"Liên Tẫn…." Dạ Hoa cẩn thận nỉ non hai chữ này, đột nhiên biết được chân tướng, làm Dạ Hoa vừa vui vừa sợ: "Mặc Uyên, hóa ra ta chính là nhân duyên trên Tam Sinh Thạch của huynh…."
Dạ Hoa kích động hai mắt rưng rưng, hít hít mũi, trên mặt vừa rơi lệ lại vừa đầy ý cười, tựa như bị điên vậy.

Lấy lại tinh thần, thì hạt châu kia đã chuyển hình ảnh đến trận chiến của Mặc Uyên với Kình Thương ở sông Nhược Thủy rồi.

Linh Bảo Thiên Tôn đã cải thiện hạt châu, nên hiện tại muốn sử dụng hạt châu, cũng không cần liên tục truyền pháp lực.

Vì vậy cũng tránh cho việc hạt châu bởi vì cảm xúc kích động của Dạ Hoa mà khống chế không được thi pháp quá độ phát huỷ hạt châu lần nữa.

"Điệp Phong, mang trâm Linh Tố về Côn Luân Hư.

Ngày nào đó trâm Linh Tố nhận chủ, nói với người ấy…… chờ ta."
"Mặc Uyên!" Dạ Hoa vươn tay bắt lấy Mặc Uyên đang bay về phía Đông Hoàng chuông, chỉ là tay y xuyên thẳng qua hình ảnh hạt châu chiếu rọi, mà cái gì cũng bắt không được.
Dù cho chuyện Mặc Uyên tế Đông Hoàng chuông đã qua hơn tám vạn năm, hiện giờ Mặc Uyên đã trở về.


Nhưng trong hình ảnh, dáng vẻ Mặc Uyên chẳng chút sinh khí nằm ở bên bờ Nhược Thủy, vẫn làm Dạ Hoa tâm như đao cắt.
Nếu mà, nếu mà lúc ấy có y ở đó, nhất định sẽ không để Mặc Uyên đi tế Đông Hoàng chuông!
Hình ảnh liên tục thay đổi, từng đoạn ký ức một.
Y bởi vì muốn diệt Kình Thương mà thân bị trọng thương biến thành tiểu hắc long, Mặc Uyên liền hóa ra chân thân kim long, cõng y đi vào Côn Luân Hư;
Mặc Uyên sợ y ở Côn Luân Hư quá nhàm chán, liền mang y đi xuống Phàm giới du ngoạn.

Mặc Uyên vấn tóc cho y, Mặc Uyên mặc bạch y vì y….
Y bị tình thương, hạ Phàm giới.

Mặc Uyên liền ở Phàm giới dựng Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, cùng y lớn lên.…
"Đồ ngốc, lòng ta cũng giống đệ."
Trong hình ảnh Mặc Uyên dịu dàng nói ra những lời đó, cuối cùng Dạ Hoa không thể chịu đựng được cảm xúc lớn trào dâng trong lòng, cảm xúc vui mừng cùng thương tâm giao điệp làm Dạ Hoa phải nắm chặt vị trí ở ngực.

Vui mừng vì Mặc Uyên cùng mình là lưỡng tình tương duyệt.
Thương tâm là vì ─ "Vì sao? Vì sao ta lại quên mất huynh chứ?"
Sự tình phía sau y không cần biết nữa.

Dạ Hoa phất tay thu hồi hạt châu, ngẩn người đứng ở đó, nghĩ tới hình ảnh lúc mất đi trí nhớ đã gặp Mặc Uyên ở Tẩy Ngô Cung.

Hiện tại nghĩ đến, khi đó trong ánh mắt Mặc Uyên cất giấu bi thống.

Ngài đến tột cùng là dùng quyết tâm lớn bao nhiêu, mới có thể đối mặt với mình mà hỏi mình rằng "Nếu có một ngày, đệ có người mình thích, thì liệu đệ sẽ vì người đó, mà từ bỏ thương sinh của Tứ Hải Bát Hoang không?" như vậy chứ?
Mà bản thân lại là câu "Lúc đó lấy thương sinh làm trọng", sợ là tựa như lưỡi kiếm, đâm vào tâm Mặc Uyên….
Dạ Hoa nghĩ đến đây, tay phải không khỏi siết chặt, ra sức từng chút đấm vào ngực của mình.

Trong sơn động trống vắng vang lên âm thanh từng tiếng đấm vào ngực "bịch, bịch, bịch…", chậm rãi mà nặng nề, mang theo bi thương to lớn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi