MẶC SỨC CƯNG CHIỀU


Khi Hàn Tử Dịch về đến nhà thì nhìn thấy xe của Hàn Văn Lạc đậu trước cửa.
Đúng là rất thú vị, vừa rồi Lý Uyển còn đang gọi điện cho Lý Phàm dò la tin tức của Hàn Tử Dịch.

Nhưng khi anh đẩy cửa ra ra thì đèn ở phòng khách đã tắt, Lý Uyển và Hàn Văn Lạc đã đi ngủ rồi.
Hàn Tử Dịch giống như người vô công rồi nghề đột nhiên xông vào nhà người khác, một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nhưng mà không sao, những bạo hành lạnh đã không còn tác dụng với anh rồi, Hàn Tử Dịch dửng dưng đi lên lầu, hơn nữa sắp rồi, một khoảng thời gian nữa có thể dọn ra ngoài rồi.
Đêm nay, Hàn Tử Dịch không biết những người khác trong nhà họ Hàn có ngủ được không nhưng anh ngủ rất ngon, tâm trạng vô cùng tốt.
Thật ra mất ngủ của kiếp trước còn ảnh hưởng đến anh, nhưng sau khi gặp lại Thẩm Yến Trầm, khi nhìn thấy người này vui vẻ, anh cố gắng điều chỉnh ám thị bản thân, tất cả kiếp trước đã là quá khứ, không cần nhớ đến nữa.
Mất ngủ chẳng qua là vì sự ra đi của Thẩm Yến Trầm, lúc này cậu ấy còn sống, kỳ thật đây là liều thuốc để cho anh an giấc.
Mặc dù thuốc này không thể nói là vạn năng, nhưng phần lớn có hiệu quả.
Sáng sớm, Hàn Tử Dịch thức dậy, giống như mọi ngày, đồng hồ sinh học của anh khá chuẩn, cho dù không đặt đồng hồ báo thức cũng sẽ tỉnh dậy đúng giờ.

Khả năng này anh tập được sau năm Thẩm Yến Trầm ra đi.
Anh rửa mặt xong xuống lầu, Lý Uyển và Hàn Văn Lạc đang ăn bữa sáng do cô Trương làm.
Hàn Tử Dịch cũng có một phần bữa sáng, đang được đặt đối diện của hai người, khói nóng còn đang bốc lên, chờ anh dùng.
Hàn Tử Dịch không hề nhìn họ nên càng không quan tâm đến phần bữa sáng.

Anh đi thẳng ra cửa, thay giầy rồi đẩy cửa ra ngoài.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Hàn Văn Lạc ngưng động tác ăn cháo, Lý Uyển cũng khẽ nhíu đôi mày đã được trang điểm xinh đẹp.
Trước đây xảy ra tình huống như thế, Hàn Tử Dịch sẽ khó chịu trong lòng cũng sẽ cúi đầu nhận sai trước.
Lý Uyển thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, như vậy có hơi quá đáng không, nhưng ngẫm nghĩ lại, Hàn Văn Lạc nói rất đúng, Hàn Tử Dịch nhìn như rất điềm đạm nhưng thật ra rất bướng bỉnh, nếu như không được dạy nghiêm khắc, sau này chắc chắn sẽ mâu thuẫn với họ không ngừng.
Nếu như vậy thì ngay từ nhỏ để anh hiểu được cái gì là điểm mấu chốt, cái gì là chọn lựa.
Nhưng họ không ngờ tình huống lần này, Hàn Tử Dịch không hề có ý suy nghĩ lại mà cũng không nói gì, thậm chí còn không nhìn thẳng vào họ.
Sự khác thường nhất định có quỷ, chuyện này chắc chắn có gì đó không thích hợp.
Hàn Văn Lạc lo lắng không khống chế được Hàn Tử Dịch, lập tức không còn hứng ăn nữa.
Lão đặt chén cháo xuống, điềm đạm nhìn Lý Uyển rồi lên tiếng: “Thằng nhóc này cứng cáp rồi, em lén giúp nó hả?”
“Không có.” Lý Uyển thả đũa xuống nói: “Ăn uống trong nhà đều có sẵn, bình thường Tử Dịch cũng không dùng gì đến tiền, nếu như trong người có tiền thì cũng chỉ là tiền mừng tuổi, có thể làm được gì.

Từ nhỏ Tử Dịch hiếu thảo, cũng ngoan ngoãn.

Nhưng con cũng tới tuổi phản nghịch.

Em sẽ trao đổi với giáo viên để xác định tình hình con ở trường.”
“Giáo viên làm gì mà phí nhiều tâm sức chứ.” Giọng điệu của Hàn Văn Lạc từ tốn, lão cố gắng tỏ vẻ thanh lịch: “Anh đặt kỳ vọng rất lớn vào Tử Dịch, cho dù thật sự tới kỳ phản nghịch, nó cũng phải học cách khống chế cảm xúc của mình.


Nếu không sau này gia nghiệp to lớn như vậy, anh làm sao yên tâm giao vào trong tay nó.”
Nụ cười của Lý Uyển xuất phát từ tận đáy lòng: “Chuyện này em sẽ cố nói chuyện với con nó.”
Hàn Văn Lạc ừ lại lên tiếng: “Chuyện cuộc thi lần trước em cũng không cần truy xét nguyên nhân, người một nhà cũng không nên trở thành như vậy, chuyện đã qua, nói chung không có lần sau.

Còn nữa, anh liên lạc nhiều với bên họ Chu, gần đây Chu Văn Hàng không đến nhà chúng ta, anh tìm hiểu chút có phải có chuyện gì mà chúng ta không biết.”
Nói xong lão đứng lên, Lý Uyển vội vàng vội đứng lên nói: “Anh ăn chút thức ăn vậy được không? Anh thích cháo này nhất mà, ăn nhiều chút rồi đi làm.”
Hàn Văn Lạc lắc đầu: “Không ăn nữa, bị thằng nhóc này chọc tức đến mức không muốn ăn gì, hôm nay anh còn hẹn với giám đốc Vương nói chuyện, anh đến công ty chuẩn bị.”
Lý Uyển khoác thêm áo cho lão, đứng ở cửa trông theo lão ngồi xe rời đi.
Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Lý Uyển đóng cửa, nét cau có hiện lên trên mặt, tức giận trở về phòng.
Cô Trương nhanh nhẹn dọn bàn vào phòng bếp, một ngày mới bắt đầu.
***
Hàn Tử Dịch ra khỏi cửa lớn khu chung cư, đi về vị trí đã hẹn với Thẩm Yến Trầm, nhanh chóng anh nhìn thấy được người.
Thẩm Yến Trầm lái xe đạp, bánh bao và sữa đậu nành nóng hổi trên tay lái, bánh bao đặt trong túi giấy được đựng trong bịch bóng.

Khi nhìn thấy Hàn Tử Dịch phất tay, chờ người đi tới, Thẩm Yến Trầm hơi căng thẳng nói: “Tôi mua bữa sáng cậu có muốn ăn thử không.”

Hàn Tử Dịch thể hiện mình đang đói.
Thẩm Yến Trầm đưa bánh bao và sữa đậu nành cho anh, Hàn Tử Dịch nhận lấy ăn rất vui vẻ.
Thẩm Yến Trầm: “Bên các cậu là chung cư mới, không có mấy quán bán bữa sáng, sau này mỗi ngày tôi mua cho cậu.”
“Được.” Hàn Tử Dịch ăn bánh bao, nói không rõ.
Cắn vài ba cái đã ăn xong, Thẩm Yến Trầm đạp xe chở Hàn Tử Dịch đến trường, trên đường hai người đổi chỗ cho nhau.
Học sinh tốp năm tốp ba đi qua ở cổng trường rất kinh ngạc khi nhìn thấy hai người cưỡi trên một chiếc xe.
Từ xưa đến nay Hàn Tử Dịch đều vô cảm, ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí, Thẩm Yến Trầm càng không quan tâm đến chuyện này, nhưng sau nói cùng với Sài Côn, xe của Hàn Tử Dịch bị hư, cho nên hai người mới lái một chiếc xe đến trường.
Sài Côn truyền lời này ra ngoài, thật thật giả giả xen lẫn một số chuyện tám nhảm.
Sau đó mấy ngày, Thẩm Yến Trầm vẫn theo Hàn Tử Dịch đến nhà họ Lý học bù.
Rốt cuộc Thẩm Yến Trầm quá xấu hổ nên đã mua một ít thực phẩm dinh dưỡng cho Lưu Quyên và Lý Trung, còn nói muốn đưa tiền học bù cho Hàn Tử Dịch, nếu không sẽ không đến.
Hàn Tử Dịch đồng ý, nhưng hoãn vài ngày để anh tính toán xong.
Lúc này Thẩm Yến Trầm mới miễn cưỡng đồng ý.
Trong lúc này Lý Uyển gọi điện mấy lần cho Lý Phàm hỏi tình hình của Hàn Tử Dịch, Lý Phàm không hề đề cập một chữ đến Thẩm Yến Trầm mà chỉ nói Hàn Tử Dịch đang ở nhà họ Lý rất cố gắng để rửa sạch ô danh.
Lý Uyển căn dặn anh ta nhất định phải giám sát học hành của Hàn Tử Dịch, còn vô ý nói rằng nếu lần sau Hàn Tử Dịch thi trắc nghiệm không tốt sẽ quy hết trách nhiệm cho Lý Phàm, ngược lại chẳng hỏi thêm một câu đến chuyện khác.
Ngụ ý, đơn giản là cảm thấy Hàn Tử Dịch không nên tìm Lý Phàm, tốt nhất là Lý Phàm nên khuyên người trở về gia đình của mình, cô và Hàn Văn Lạc tự mình dạy bảo.
Lý Phàm tức giận muốn xịt khói vì lời nói vô lý của cô, sau đó anh ta đưa thẳng điện thoại cho Lưu Quyên.
Lý Uyển vừa nghe thấy giọng của Lưu Quyên thì cô nghẹn lời.

Cô hay ngang ngược với Lý Phàm nhưng không dám như vậy với cha mẹ.

Lưu Quyên vốn có ý phê bình kín đáo về sự nghiêm khắc của vợ chồng Lý Uyển đối với Hàn Tử Dịch, nhưng trước đây Hàn Tử Dịch không thân thiết mấy với họ, họ lại sợ làm lỡ đứa nhỏ nên nhiều khi chỉ có thể nhắc nhở.
Bây giờ cháu ngoại bắt đầu thân thiết với họ rồi, hơn nữa bà cảm nhận được Hàn Tử Dịch rất nghiêm túc, lời nói của Lý Uyển như đâm vào tai, bà nói: “Nếu như chị cảm thấy đứa nhỏ thân thiết với chúng tôi sẽ hư, vậy thì chị dẫn nó về nhà đi.”
Lý Uyển vội nói: “Mẹ, mẹ đừng giận, con không có ý này.” Cô thuật lại lời của Hàn Văn Lạc cho Lưu Quyên nghe, cuối cùng nói: “Con cũng chỉ muốn cho Tử Dịch học thêm để sau này thuận lợi tiếp quản công ty họ Hàn.”
Sau khi Lưu Quyên nghe xong thì thở dài nói: “Tôi không hiểu những gì các anh chị nói, nhưng các anh chị cũng không nên ép đứa nhỏ, tôi chưa từng thấy đứa học sinh nào đỡ lo như Tử Dịch, các anh chị ở tuổi đó chẳng bằng nó.”
Lý Uyển vội vàng trả lời: “Chờ Tử Dịch về nhà, chúng con sẽ cố nói chuyện với nó.”
Lưu Quyên cúp mát, Lý Phàm giơ ngón cái với bà.
Hôm nay thứ sáu, trường cấp 3 Giang Thành Số Một sẽ không chiếm ngày nghỉ của học sinh, bộ Giáo dục cũng không cho phép như vậy.
Nhưng hai ngày nghỉ, giáo viên các môn đều chuẩn bị sẵn giấy và sách vở bài tập về nhà, coi như về nhà không thoải mái như ở trường.
Chiều hôm đó, Lý Phàm đến trường đón Hàn Tử Dịch, gọi điện cho vợ chồng họ Hàn, nói ngày kia là sinh nhật của Lý Trung, hai ngày này Hàn Tử Dịch sẽ ở lại nhà họ Lý cho ông cụ vui vẻ.
Lý Uyển và Hàn Văn Lạc chỉ đành đồng ý.
Hàn Tử Dịch gửi tin nhắn cho Thẩm Yến Trầm bảo cậu không cần đợi mình, sau khi nhận được phản hồi mới ra về cùng với Lý Phàm.
Hai ngày này, anh nhận ra tâm sự ngổn ngang của Lý Phàm nhưng vẫn kìm nén trước mặt người nhà, Hàn Tử Dịch bình tĩnh chờ đợi.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Phàm, chắc là đêm nay sẽ ngã bài với anh.
Quả nhiên như suy đoán của anh, Lý Phàm cũng không đưa anh về thẳng nhà họ Lý mà đưa đến một câu lạc bộ tư nhân, nói là khao anh ăn một bữa.
Vào gian riêng, gọi xong thức ăn, Lý Phàm lấy điếu thuốc ra, sau khi hút vài hơi, anh nói với Hàn Tử Dịch: “Tử Dịch, con nói thật với cậu đi, chuyện gì xảy ra với bố con? Sao cậu cảm thấy có một chuyện bất thường lắm.”
Hàn Tử Dịch nhìn anh ta không chút sợ hãi: “Ông ấy ngoại tình rồi, mẹ không biết.”
Tay của Lý Phàm run lên, tàn thuốc đỏ rơi xuống ngón tay anh ta, lửa bỏng khiến toàn thân anh ta giật mình.
“Đệt.” Lý Phàm dụi tắt đầu thuốc, tay phất mạnh, không biết là chửi người hay là chuyện bị bỏng, hay có lẽ cả hai..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi