MẶC SỨC CƯNG CHIỀU


Khi Hàn Tử Dịch nghĩ về cuộc hẹn vào buổi chiều thì Thẩm Yến Trầm đang nằm đờ ra ở trên giường.
Rõ ràng mình gần sáng mới ngủ được thế nhưng cậu lại tỉnh dậy rất sớm, sau khi tỉnh lại cậu lâm vào tình trạng hoảng hốt nhưng đầu óc tỉnh táo.
Cậu ngủ không dài cũng không yên, rất ngắn chỉ mấy tiếng đồng hồ thậm chí còn mơ trong mơ.
Cậu mơ thấy Hàn Tử Dịch bị Chu Văn Hàng và Hàn Niệm Quân hợp lại sĩ nhục trong bệnh viện kia, sau đó cậu bước tới đề ra thỏa thuận yêu đương, Hàn Tử Dịch từ chối không chút do dự đề nghị của cậu.
Nhưng ở trong mơ cậu không thể nào đau lòng, cậu liều mạng từ tận đáy lòng nói với chính mình tất cả đều là giả, không phải là sự thật.

Cậu tự mãn nghĩ, hai chân cậu không hề tàn phế, Hàn Tử Dịch vừa rồi còn mời cậu cùng nhau giải bài tập vào buổi chiều.
Bọn họ cũng không hề là người xa lạ không liên quan với nhau, cho nên cho dù bị từ chối cũng không sao hết.
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, một giọng nói khác nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa liên tục châm biếm cậu đang mơ mộng hão huyền, giọng nói đó không chút khách khí nói Hàn Tử Dịch hẹn cậu cùng nhau làm bài tập mới là giả.
Bọn họ học đã hơn hai năm, lại cùng là hotboy của trường Số 1 Giang Thành, nhưng trong mắt Hàn Tử Dịch chưa từng có cậu, làm thế nào có thể cùng làm bài tập với cậu chứ.

Đây là đãi ngộ mà Chu Văn Hàng mới có thể hưởng thụ được, trên đời này nếu nói ai có thể lưu lại ấn tượng trong mắt Hàn Tử Dịch thì chỉ có Chu Văn Hàng.
Trái tim của Thẩm Yến Trầm cứ như đi tàu lượn siêu tốc, xe bắt đầu từ điểm cao nhất rồi đột ngột rơi xuống, trái tim đã nhảy lên tận cổ họng bất giác mà hoảng sợ.
Cậu cãi nhau với giọng nói kia, cãi một hồi không hiểu sao tự tin của cậu ngày càng yếu đi, lòng càng luống cuống, sau đó giật mình mở mắt ra.
Bất kể trái tim hoảng sợ bất an tới mức nào, việc đầu tiên Thẩm Yến Trầm bật dậy là tìm điện thoại, bầm mở app chat.
Khi nhìn thấy avatar của Hàn Tử Dịch được ghim trên đầu khung chat, hơi thở càng trở nên dồn dập như khí thế kéo cây gỗ mục áp chế nỗi hoảng sợ và bất an to lớn lưu lại trong đáy lòng.

Cậu đó nói mà cuộc hẹn này làm sao có thể giả được chứ.
Quả nhiên không nên tin vào giấc mơ nhất, cậu xém chút nữa vì một giấc mơ mà khổ sở, may mà chỉ là giấc mơ, tất cả trên điện thoại mới là thật.
Sau khi Thẩm Yến Trầm đã hoàn toàn yên lòng, tinh thần của cậu lại trở về trên người Hàn Tử Dịch.

Cậu thật không ngờ, bản thân mình và Hàn Tử Dịch còn có thể tiếp xúc như vậy.
Trước đây cậu chưa từng nghĩ đến mình có thể làm bạn với Hàn Tử Dịch, cậu cố ý tạo ra những lần gặp gỡ ngẫu nhiên, thậm chí còn có ý định ngã giả vờ, thế nhưng hoàn toàn vô dụng, cậu không thể tiến vào thế giới của Hàn Tử Dịch.
Sau đó Thẩm Yến Trầm từ bỏ làm những chuyện nhàm chán này, lựa chọn quan tâm Hàn Tử Dịch trong yên lặng.
Học ở lớp Chín nên rất nhiều người ghét thi, bởi vì thi cữ đối với học sinh lớp Chín mà nói chẳng khác nào bản án công khai.

Nhưng Thẩm Yến Trầm lại rất thích, cậu thi rất tệ, thế nhưng khi có bảng điểm, cậu lúc nào cũng sẽ nhìn vào bảng xếp hạng.
Nhìn thấy tên của Hàn Tử Dịch ở trên cùng nhất, trong lòng cậu rất vui mừng, thậm chí còn có sự đắc ý không diễn tả thành lời.
Nếu có khả năng, cậu thật muốn chỉ vào tên của Hàn Tử Dịch nói cho mọi người biết đây là người mà cậu thích, một người rất ưu tú rất đáng để thích.
Thẩm Yến Trầm hít sâu, lắc đầu, muốn vứt những dưa bở ra khỏi đầu.

Sau đó cậu bấm vào avatar của Hàn Tử Dịch, đọc lại lần nữa nhưng gì mà hai người nói chuyện với nhau, cuối cùng là Hàn Tử Dịch chấm dứt trước, giọng của anh trầm trầm mang theo sự ấm ấp: “Quá muộn rồi cậu đi ngủ đi, chiều chúng ta gặp nhau.”
Thẩm Yến Trầm nghe đi nghe lại mấy lần, cuối cùng không nhịn nổi nữa, vẫn bấm vào ghi âm kết thúc kia, chủ yếu là muốn nghe những từ ‘buổi chiều gặp’ này.
Giọng của Hàn Tử Dịch khiến cho cậu cảm nhận được sự chân thật.
*

Hàn Tử Dịch rời khỏi giường khi Lý Uyển đã đi ra ngoài.
Anh biết Lý Uyển đi tới nhà họ Chu, bà muốn đến xin lỗi, chủ yếu là sợ mẹ của Chu Văn Hàng sẽ vì chuyện hôm nay sinh ra vướng mắc dẫn đến ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai nhà cũng như bản thân Hàn Văn Lạc.
Hàn Tử Dịch đã sớm hai đời, từ lâu đã biết mình là đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu.

Nếu như vô tình tình trạng gia đình bọn họ là kiểu cha mẹ yêu thương con cái thì vào hoàn cảnh này cậu còn có thể sẽ để ý chút.
Đáng tiếc tình yêu thương con cái của bọn họ không phải tình cờ, tất cả đều là có sự tính toán.
Cũng may sau khi nhìn thấu hết tất cả sự thật thì cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Hàn Tử Dịch sửa soạn bản thân xong, xuống lầu bảo thím Trương nấu tô mì hải sản, sau đó nhìn thời gian rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Yến Trầm, hỏi cậu đã thức dậy chưa.
Sở dĩ nhắn tin mà không phải gọi điện thoại là muốn xem thử Thẩm Yến Trầm đã thức dậy hay chưa, nếu như chưa thức dậy mà gọi điện sẽ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Gần như bên phía Thẩm Yến Trầm trả lời ngay tức khắc, trả lời đã thức dậy rồi.
Hàn Tử Dịch nhìn thấy tin nhắn xong lại mỉm cười, sau đó bấm số gọi điện qua.
Điện thoại reo lên hai tiếng đã được nhận, trong điện thoại Thẩm Yến Trầm alo một tiếng, giọng nói trong trẻo lại ẩn chưa vẻ câu nệ, rất tươi trẻ.
Hàn Tử Dịch nghe mà bất thần, anh đã từng gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho người này, giọng nói của Thẩm Yến Trầm trong điện thoại vĩnh viễn bình thản và trầm tĩnh.

Dựa vào thỏa thuận đã ký hết vào lúc rảnh rỗi bọn họ sẽ ra ngoài hẹn hò, thể hiện của hai người như kinh nghiệm phong phú một chút hồi hộp cũng chẳng có.
Có một khoảng thời gian, anh còn hoài nghi Thẩm Yến Trầm rốt cuộc có thật sự thích mình hay không.


Hay là, người này đơn thuần chỉ muốn giúp anh mà thôi.
Mãi cho đến một ngày, anh vì công việc quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trên sofa.
Trong ý thức mông lung anh cảm thấy trên môi có cảm giác vừa nóng vừa mềm.

Hàn Tử Dịch bỗng nhiên mở mắt, trong khoảng cách gần, anh nhìn thấy phong ba bão táp dâng lên trong đáy mắt Thẩm Yến Trầm.
Thẩm Yến Trầm có lẽ không ngờ anh đột nhiên tỉnh lại, hơi thở trầm tĩnh cường đại quanh thân vỡ nát, đập vào trong tầm mắt chính là ánh mắt lúng túng vô cùng.
Khi Thẩm Yến Trầm hoàn hồn muốn điều khiển xe lăn bỏ đi thi cùng lúc đó Hàn Tử Dịch đưa tay kéo người về phía mình…
Đêm đó lần đầu tiên anh hôn Thẩm Yến Trầm.
Anh thích Chu Văn Hàng rất nhiều năm, đến mức giao cả trái tim ra, cuối cùng chỉ nhận lại kết quả như vậy.

Anh là một người khi nhận lấy vết thương cũng sẽ cảm thấy đau khổ cảm thấy chán ghét.
Chỉ là chuyện phát sinh sau đó vốn không cho anh thời gian để cảm thấy buồn bã, những tâm sự đó bị trọng trách trên người đè chặt dưới đáy lòng, hoàn toàn không có thời gian giải bỏ.

Thời gian lâu dần không chừng một ngày nào đó sẽ không khống chế được mà trở nên lưỡng bại câu thương.
Nhưng lúc này Thẩm Yến Trầm xuất hiện, quỹ đạo cuộc sống của anh thay đổi lần nữa.
So với kẻ có thân thể khỏe mạnh mà tâm tư dơ bẩn, thân thể tàn phế của Thẩm Yến Trầm hoàn toàn không là gì cả.
Sau khi trải qua tình cảm tởm lợm kia, anh rất khó có thể ôn hòa nhã nhẵn ở cùng với người khác, may mắn còn có Thẩm Yến Trầm.
Sau khi ở chung một thời gian, anh thầm nghĩ nếu như Thẩm Yến Trầm thật sự thích anh, vậy anh bằng lòng tiến về phía trước chấp nhận phần tình cảm mới này.

Không phải là cảm thấy cậu tội nghiệp không thể đi được, cũng không phải là muốn báo ân, mà là Thẩm Yến Trầm xứng đáng được người khác yêu thích.

“Hàn Tử Dịch?” Trong bần thần, giọng nói hơi thắc mắc của Thẩm Yến Trầm vàng lên.
Hàn Tử Dịch lấy lại tinh thần, nhớ đến nụ hôn vô cùng thuần khiết kia, ngực anh nóng lên như bị thiêu đốt, khẽ ho hai tiếng: “Tôi đây, bây giờ tôi qua nhé.”
Thẩm Yến Trầm nói ‘được’.
Hai người không có hẹn nhau ở nhà, mà là hẹn ở bên ngoài, chung quy nhà vẫn là nơi tương đối riêng tư.
Tuy rằng Hàn Tử Dịch khá quen thuộc với Thẩm Yến Trầm, nhưng tình huống hiện nay là bọn họ vừa mới quen biết nhau, ngày đầu tiên nên tiến dần từng bước.
Hơn nữa, Hàn Tử Dịch cũng không phải thật sự muốn làm bài tập, anh muốn viện cớ được nhìn thấy Thẩm Yến Trầm nhiều hơn.
Nếu như thuận lợi, buổi chiều bọn họ chắc là còn có thể thuận tiện ăn cơm tối cùng như trong điện ảnh.
Chỉ là tưởng tượng thì thật đẹp đẽ nhưng hiện thực rất tàn khốc.
Đến địa điểm đã hẹn, Hàn Tử Dịch nhìn thấy Thẩm Yến Trầm vô cùng ngoan ngoãn mang theo một xấp bài tập dày cộp, trong lòng kêu lên một tiếng.
Nghĩ thì rất hay, nhưng anh lại quên mất một điều, Thẩm Yến Trầm bây giờ chỉ là học sinh rất ngây thơ, hoàn toàn không phải chủ tịch Thẩm mà anh hôn, người mà anh bám đùi bò lên.
Quan trọng nhất chính là, chung quy tuổi thực tế của anh là bốn mươi rồi, anh đã sớm quên hết kiến thức thời trung học, nếu không cũng sẽ thi không đạt như thế.
Bây giờ Thẩm Yến Trầm muốn làm bai tập cùng với anh, anh thật muốn từ chối.
Thật sự Thẩm Yến Trầm cũng không muốn mang theo nhiều bài tập vậy đâu, chỉ là hai người khó có dịp ở cùng nhau thế này, đề nghị của Hàn Tử Dịch tất nhiên cậu luôn đặt trong lòng.
Cậu muốn ở trước mặt học sinh giỏi Hàn Tử Dịch này thể hiện thật tốt, học tập không tốt thì không sao cả chủ yếu là phải có thái độ học tập.
Cho nên Thẩm Yến Trầm nhìn thấy Hàn Tử Dịch, câu đầu tiên nói rất trịnh trọng: “Làm phiền cậu rồi.”
Về phần Hàn Tử Dịch không cần gì trong tay, Thẩm Yến Trầm cũng không có suy nghĩ nhiều.
Ở trường Số 1 Giang Thanh có một truyền thuyết thế này, Hàn Tử Dịch ngủ gật trong lớp cũng chẳng sao cả, nếu như anh mở mắt ra nhíu mày, chắc chắn giáo viên giảng sai ở đâu đó rồi.
Nhận thấy sự chờ mong trong giọng của Thẩm Yến Trầm, Hàn Tử Dịch gượng cười.
Anh chột dạ, làm sao bây giờ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi