MẠC TẦM CA



Cả trường quay im thin thít, ai cũng không dám thở mạnh, sợ một chút động tĩnh cũng làm cho mình cuốn vào cơn giận của cấp trên.

Đây là lần đầu tiên Mạc Lam được diện kiến Dương tổng trong truyền thuyết này.


Đúng là một người đàn ông chỉ cần nhìn thấy thì sẽ khó lòng kiềm chế bản thân không bị cuốn theo từng động tác di chuyển của anh ấy, so với Tư Đồ Phong còn có thêm chút khí chất vượt trội của người thành đạt, đầy bản lĩnh và phong độ.
Dương Tầm đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của đạo diễn, thân thể dựa vào ghế ngồi, đùi phải thon dài gác lên chân trái, hai tay khoanh trước ngực, mọi cử chỉ của anh điều vô cùng dứt khoát khiến bầu không khí trường quay căng thẳng lại càng trở nên căng thẳng hơn nữa.
Im lặng một lúc lâu, cảm thấy thấy hiệu quả lời nói đã đạt được, Dương Tầm mới chậm rãi nói tiếp: "Đạo diễn, có phải với vai trò là nhà đầu tư lớn của bộ phim tôi có quyền yêu cầu chọn diễn viên cho vai diễn của bộ phim, có đúng không?".
Lão đạo diễn hiện tại cũng đã thấu hiểu phần nào, vì sao trên giới thương trường lại luôn e dè, kiêng nể người đang ngồi trước mặt mình, khí thế này nếu không phải của một người được rèn luyện từ nhỏ, có đầy đủ bản lĩnh để tự tin, thì không thể mạnh mẽ toát ra bên ngoài, một sức ép khiến ngay cả lão già ăn cơm trong ngành nhiều năm như ông, cảm thấy đến hít thở không khí cũng trở nên chật vật khó khăn.

Khẽ thầm rùng mình, gương mặt bề ngoài vẫn cười xuề xòa, lão trả lời: "Dương Tổng hỏi khó cho tôi quá, ngay cả đổi đạo diễn của bộ phim đối với Dương Tổng cũng là chuyện nhỏ, huống gì là một vai diễn chứ, hì hì, Dương Tổng, anh muốn.."
"Tôi nhấn mạnh lại một lần này, cũng là lần cuối cùng!" Tiếng nói Dương Tầm lạnh lùng dứt khoát ngắt ngang lời nói của đạo diễn.

Hai tay khoanh trước ngực, ung dung đảo mắt nhìn Mạc Lam đang đứng cách đấy không xa, ánh mắt không phải là thưởng thức mà là ngập tràn ngụ ý, đôi tay thẳng tắp vươn ra chỉ về phía Mạc Lam: "Tôi muốn cô ta, diễn vai nữ chính!"

Toàn bộ trường quay không riêng lão đạo diễn, ai cũng há hốc mồm khi nghe lời tuyên bố như đinh đóng cột này từ vị tổng tài công ty Hoa Dương, Mạc Lam sửng sốt nhìn người đàn ông đang ngồi đấy một lúc lâu không biết bản thân nên phản ứng như thế nào.
Tại sao lại chọn mình? Tại sao lại có quyết định như vậy? Đây là lần đầu tiên mình gặp anh ấy mà? Nếu người đứng trước mình là Mr.

Search, chẳng có gì phải ngạc nhiên, nhưng người này tuyệt đối không phải? Phải không? Không phải rồi? Ai hãy nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người đàn ông xa lạ ấy tại sao lại ra tay giúp đỡ mình như vậy?
Khắp người lúc này như có một luồng hơi ấm chạy khắp người, nóng ran, gây phản ứng trên da nổi rộp như da gà, như cảm động, như được an ủi vỗ về, như xúc động, các ngón tay nắm chặt lại, móng tay ấn sâu vào da thịt như sắp chọc thủng lớp da mỏng để tìm đến vết xước rỉ máu.

Đã lâu rồi, lâu đến cô không còn nhớ cảm giác được người khác che chở là như thế nào nữa! Đại khái chính là lúc này đây! Không cần tự mình phải gồng gánh mọi thứ, thật ra cô cũng có thể nép người lại, chờ đợi một người nào đó ra mặt, thay mình giải quyết hết mọi thứ.
Phụ nữ cho dù có mạnh mẽ đến đâu, thật ra cũng có lúc yếu đuối, lúc này đây cô mới thật sự cảm thấy rằng mình cũng cần được che chở, bảo vệ.

Chỉ cần như thế thôi, thì ra bấy lâu nay, mọi thứ trừu tượng khát khao mong mỏi, cũng chỉ đơn giản là giây phút này thôi! Cô phát hiện sống mũi cay cay, khóe mắt như hơi nóng, móng tay càng bấu chặt vào da thịt, ngăn không cho cảm xúc tuôn trào.


Chỉ có bờ vai hơi run nhẹ và ánh mắt chất chứa nỗi niềm là phản ánh chân thật suy nghĩ cất giấu trong lòng cô hiện tại.
Sau khi nói lời quyết định đầu tiên, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của đạo diễn, ánh mắt đủ mọi loại cảm xúc của Mạc Lam, Dương Tầm chậm rãi nói tiếp: "Nam diễn viên chính kia diễn xuất không tệ, nhưng chú ý không cần thêm vào những biểu cảm không cần thiết cho tướng quân Cao Lỗ!"
Không đợi Tư Đồ Phong có thời gian hậm hực không phục mà phản bác, anh chuyển sang nói tới ý tiếp theo: "Riêng về cô diễn viên kia." Ngón tay Dương Tầm chỉ vào Vũ Ly Tuyết, anh nói tiếp: "Tôi thấy hợp với vai nữ phụ Mị Thiên Điểu, đạo diễn chú ý phân cảnh các cảnh quay, tạo điều kiện cho cô ta phát triển các góc khuất tuyến nhân vật phụ này!"
Dương Tầm quay sang nhìn Vũ Ly Tuyết ánh mắt không rõ biểu cảm gì, anh cũng có biết đến vài tin đồn về cô diễn viên này, nhưng đó không phải là vấn đề lớn, chỉ cần cô ta thông minh một chút xử lý đúng mực, vả lại người đứng phía sau cô ta cũng có lúc ít nhiều sẽ giúp ích cho bộ phim, giữ cô ta ở lại đôi khi cũng không phải là chuyện xấu.
* * *.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi