MẠC TẦM CA



Mạc Lam hơi bất ngờ khi nhận được câu hỏi liên quan đến Undo Blue, cô không rõ tại sao Dương Tầm lại muốn gặp mình và còn hỏi đến mối quan hệ của mình và Undo Blue.

Thoáng một chút bối rối trong đáy mắt, không lẽ chuyện cô là tác giả đã bị phát hiện? Không có khả năng này! Chuyện cô là tác giả mạng chỉ có Triệu Hân biết, nhưng cô bé đã hứa sẽ giữ bí mật giúp cô, nên không thể là nguyên nhân này được.
Lúc này Mạc Lam mới sực nhớ là khi đến đây làm việc bản thân ký hợp đồng công ty với danh nghĩa là trợ lý tác giả, có lẽ là vì lý do này đây, lấy lại bình tĩnh, Mạc Lam tiếp lời Dương Tầm: "Tôi là người đại diện tác giả Undo Blue!"
Dương Tầm chăm chú quan sát rất rõ Mạc Lam trong lúc trả lời mình, bản thân anh hy vọng câu trả lời sẽ là gì trong khi tất cả tư liệu về cô anh đều đã xem qua, có thể anh đã căng thẳng chờ đợi mà đã không nhận ra một chút bối rối thoáng qua kia của Mạc Lam.
Dương Tầm nhanh chóng lấy lại hình tượng vốn có của một tổng giám đốc, dù gì đây cũng là người duy nhất có liên quan đến Undo Blue, anh cũng không thể xác định được bất cứ điều gì lúc này, Dương Tầm nhẹ nhàng nói: "Không giấu gì Mạc Lam, tôi cũng là một trong những người yêu thích bộ truyện này, hy vọng lần hợp tác này của chúng ta sẽ mang lại hiệu quả cao.

Nếu có gì khó khăn trong quá trình làm việc cô hãy tìm Thư ký Lâm, anh ta sẽ giúp cô xử lý!" Dù sao cũng là người đại diện của Blue, Dương Tầm cho rằng mình nên để lại một chút ấn tượng tốt với người đại diện này.


Như cảm thấy sự dè dặt và ái ngại của Mạc Lam sau câu anh vừa nói, bản thân phá lệ sẽ nói nhiều hơn một chút vậy!
"Mạc Lam là đại diện tác giả giữ chức phó đạo diễn trường quay, cũng là nữ chính của bộ phim Nhất Niệm truyện, dù sao một người giữ hai chức vụ như vậy cũng không phải là nhiều ở công ty, một chút ưu tiên cho cô cũng là một việc công ty nên làm, có gì cần trao đổi thêm cứ tìm Thư ký Lâm, rất vui vì được làm việc cùng cô!"
"Tôi cũng rất hân hạnh, xin thay mặt Undo Blue cảm ơn Quý Công ty, cảm ơn Dương tổng đã yêu thích và cân nhắc để bộ truyện có cơ hội chuyển thể thành phim.

Công ty với đội ngũ làm việc chuyên nghiệp như vậy, tôi đã được học hỏi rất nhiều điều.

Cảm ơn Dương tổng, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Thấy Mạc Lam cách nói chuyện vẫn còn khá ngại ngùng khi được gặp riêng mình, Dương Tầm cảm thấy mình thật là thất bại.

Những cô gái ngoài kia ai không chủ động bắt chuyện với anh, cô Mạc Lam này hoàn toàn ngược lại, không những được anh chủ động bắt chuyện, lại còn ngại khi nói chuyện với anh, có phải là do cô gái này miễn dịch với sức hút của anh chăng? Hay bởi vì hôm nay cách ăn mặc của anh không đủ thu hút cô ấy, đến nỗi chẳng chiếm lấy chút thiện cảm từ đối phương.
Mạc Lam thật sự không biết hiện tại cảm giác của mình là như thế nào, là lo lắng hoang mang bởi việc che giấu thân phận, hồi hộp trước người đàn ông đối diện này, hay bối rối bởi áp lực vô hình từ đối phương, mà hình như cũng không phải.

Một cảm giác rất khó lột tả, cô chắc chắn chưa gặp qua vị Dương tổng này, nhưng một cảm rất quen thuộc khi gặp mặt, nghĩ tới cô cũng thấy giật mình, vội vàng nhanh chóng xua tan ý nghĩ này trong đầu.
Quan sát được Mạc Lam từ lúc vào phòng mình tới giờ, cô đã cẩn thận liếc nhìn chiếc đồng hồ không dưới ba lần, cảm giác thấp thỏm không yên, Dương Tầm cũng không muốn ngày đầu tiên gây ác cảm cho người đối diện rằng mình là một người sếp chiếm dụng thời gian sau giờ làm của nhân viên.

Anh vội lên tiếng nói: "Rất hoan nghênh cô gia nhập Hoa Dương, hôm nay cũng khá muộn rồi, tôi còn một số việc cần xử lý, cô có cần tôi cho người đưa cô về không?"
Mạc Lam nghe được tin này như nhận được ân xá, cô luống cuống đứng dậy trả lời: "Không, không cần! Cảm ơn Dương tổng, tôi xin phép về trước!" Chào Dương Tầm, mở cửa và khép lại thật nhanh, bước ra ngoài gật đầu chàoThư ký Lâm xong một mạch đi thẳng, khuất bóng nhanh sau hành lang cửa ra vào.

"Mình có phải là thú dữ rắn độc đâu mà chạy như ma đuổi thế kia?" Nhìn thấy bộ dạng trốn chạy của Mạc Lam trông thật dễ thương, tâm trạng của Dương Tầm trở nên vui vẻ hơn hẳn.

Nhìn về phía cuối trời, những đám mây uốn thành hình trôn ốc vây quanh như được tỏa ra từ ánh trăng, đỏ ửng, rồi từ từ nhạt dần và trả về màu trắng ngà vốn có của nó.

Bầu trời về đêm đã hoàn toàn tạnh mưa.
* * *
Undo Blue: "Search có từng lần đầu tiên gặp người nào mà cảm thấy quen mặt không? Tôi hôm nay gặp phải một người như thế đấy!"
Mr.

Search: "Rồi, Blue à! Cũng xảy ra hôm nay! Người đó..

nói sao nhỉ? Tạo cho tôi một cảm giác rất lạ..

có lẽ là giống như cảm giác mà Blue nói vậy, tuy lạ mà như quen!"
Tay anh vừa gõ tin nhắn trong đầu vừa hiện lên cô gái mạnh mẽ có tên Mạc Lam đó, Lam và Blue, thật là trùng hợp đến khó tin, anh nhìn vào cửa sổ Chat, dòng trạng thái nhấp nháy đang soạn tin của Blue làm cho anh một phút xuất thần trầm tư.
Mạc Lam cảm thấy cô và Search hình như có một mối dây liên kết vô hình nào đó, rất trùng hợp và ngẫu nhiên, có lẽ cũng vì những điểm tương đồng bất chợt như thế này, nên cô và anh ấy tuy chỉ quen chưa được bao lâu mà có thể trở thành người trò chuyện và tâm sự gần gũi như vậy.
Sau đó cô lại nhớ lại về vị Dương tổng mới gặp hồi nãy, một người đàn ông phong độ và đầy sức hút, người gây xúc cảm mạnh khi ra tay "tác thành" vai diễn nữ chính, cũng là người đem lại cho mình cảm giác quen thuộc khi lần đầu gặp mặt.


Cô không dám suy nghĩ tiếp thêm nữa, người đàn ông đó quá nguy hiểm, giống như một liều thuốc độc mà cô không dám đụng vào, khoảng cách giữa cô và người đó thật sự là quá xa vời, cô chỉ muốn cuộc sống bình lặng và đơn giản, những yếu tố không xác định, tốt hơn hết là tránh càng xa càng tốt.
Undo Blue: "Người đó có vẻ gây được thiện cảm với Search nhỉ? Là nam hay nữ vậy?"
Xua đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Mạc Lam buông một câu bâng quơ, như quên đi những gì đã xảy ra trước đó.
Mr.

Search: "Chỉ là cảm giác thôi! Người đó gợi nhớ tới một người bạn của Search!"
Nói chuyện với Blue, anh không muốn nhắc tới quá nhiều về một người khác, chỉ là một câu nói nhẹ nhàng lướt qua, Dương Tầm đã chuyển đề tài sang một chuyện khác.

Mạc Lam vốn dĩ cũng không quan tâm lắm đến đề tài này, thấy đối phương cũng không muốn nhắc tới, cô cũng cho qua.
Riêng việc cô được giữ vai nữ chính trong phim, Mạc Lam cảm thấy mình không phải chia sẻ cho Search biết, không phải vì giấu diếm, mà là không cần thiết, vì vốn dĩ, mình đã không hoàn thành lời hứa cho người ta chuyển thể truyện của mình thành phim, thì tốt hơn hết là nên lảng tránh luôn vấn đề này và tìm cơ hội bù đắp lại sau.
Nhắn tin một lúc với Blue, Dương Tầm thấy đối phương không đá động gì đến việc trợ lý nhận vai nữ chính trong phim, anh biết rằng Mạc Lam chưa nói gì với Blue, trong tiềm thức của anh cũng tự động quên đi chuyện này, cảm thấy nên để Mạc Lam tự sắp xếp với Blue.

Còn về việc Blue giấu mình tên hãng phim hợp tác, sau khi suy luận hợp lý, nhận thấy đối phương cũng là không muốn nói ra để anh buồn, như vậy thôi thì tôn trọng ý nguyện của Blue, giữ bí mật cho cả hai, đến khi có dịp, rồi hẵng nói cũng chưa muộn.
* * *.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi