MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Một đầu tóc đen dài tung bay trong gió, ánh trăng làm ặt nạ vàng ròng lấp lánh có phần quỷ dị, chỉ có cặp mắt tối đen như mực kia xuyên thấu qua mặt nạ nhìn về bốn phía…
Sát khí vô tận lượn lờ quanh thân nàng, luồng hơi thở như một lời cảnh cáo, những ý đồ động tới nàng, sẽ bị nguồn sát khí này chuốt hết vào.
“ Chủ nhân, con tìm thấy rồi, xem ra chủ mưu đã muốn trốn thoát, chỉ còn lại một cái xác, căn bản không điều tra được cái gì. Người kia giả Kim Ô môn môn chủ rốt cuộc có mục đích gì?”
Ô Nhã một thân màu đen, cầm một chiếc kim mặt nạ, giao cho Long Thanh Thanh.
Ô Nhã lườm mắt, nhìn cái xác đang nằm trên đất giả đệ tử của Kim Ô môn.
Cặp mắt trong suốt lóe ra sát khí lồng đậm.
Chết tiệt, cư nhiên muốn giả mạo Kim Ô môn của bọn họ, quả thực là không biết tự lượng sức mình.
Long Thanh Thanh đưa tay tiếp nhận mặt nạ trong tay Ô Nhã, mặt nạ nặng trịch, đúng là có điểm tương đồng với mặt nạ trên mặt nàng.

“ Hảo một cái kế mượn đao giết người. Đầu tiên là muốn khơi mào chiến tranh giữa Kim Ô môn và Long Đường. Ngồi ở bờ xem hổ đấu, hai con hổ tranh đấu ắt có một con bị thương, bọn họ chính là ngư ông đắc lợi.”
“ Chủ nhân, hiện tại chúng ta nên làm thế nào, là hướng Long Đường giải thích hết mọi chuyện, vẫn là…”
Ô Nhã nheo mắt, trong lòng giật mình, Long Đường nói như thế nào cũng là Tề quốc hộ Long gia tộc.
Huống chi, chủ nhân cùng Long Đường có quan hệ, tiếp tục như vậy thật sự được chứ?
Ý cười xẹt qua ánh mắt, nhìn về phía người bên cạnh Ô Nhã, hỏi: “ Ô Nhã, ngươi cảm thấy ta sẽ thua sao?”
“ Không, Ô Nhã tin tưởng người, tin tưởng chủ nhân là mạnh nhất, bằng không Ô Nhã sẽ không đi theo chủ nhân.”
Ô Nhã nghe vậy, quỳ một gối, ngẩng đầu lên, vẻ ngưỡng mộ cùng khâm phục dưới đáy mắt không hề dấu diếm.
Kim Ô môn môn đồ chính là các cô nhi mà chủ nhân thu nạp, bọn họ không người thân cũng không có tài cán gì, lại ở đây tìm kiếm được chính mình.

Đối với chủ nhân, bọn họ không những chỉ là ủng hộ kính yêu, quan trọng hơn cả, nàng nói với bọn họ rằng : bọn họ sống ở trên đời này nhất phải có giá trị riêng của mình.
Ai cũng sẽ không là vô dụng.
Hơn nữa chủ nhân cũng không bắt bất cứ người nào vì nàng mà làm việc, cũng sẽ không lấy ơn này làm cho những cô nhi bọn họ ở lại.
Hết thảy mọi quyền đều ở trong tay bọn họ,chính là ai cũng không nguyện ý rời đi, cam tâm tình nguyện ở lại bên người chủ nhân, vì nàng mà đem sức lực phục vụ.
Không thể không nói, chỗ chủ nhân chính là có một cỗ mị lực.
Mặc kệ là chủ nhân có một thân thủ quỷ dị khó lường, vẫn là trí tuệ cùng sự bình tĩnh của nàng làm cho bọn họ cảm thấy khâm phục.
Bọn họ là những người từng bị thế nhân vứt bỏ, ở trong này đâu chỉ tìm được gia đình, còn có làm người với tôn nghiêm.
“Đã có người một hồi an bài cho chúng ta tốt như vậy, có thể bộc lộ tài năng cơ hội, cần gì phải lãng phí. Truyền lệnh xuống, kể từ hôm nay, Kim Ô môn chính thức tranh giành Lam Nguyệt đại lục.”
Không có từ ngữ trau chuốt hoa lệ lại làm ọi người ở đây kinh sợ lẫn hưng phấn.
Môn đồ Kim Ô môn một đám nhìn về phía chủ nhân trên núi…….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi