MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Quay người lại, Thanh Thanh nhìn thấy Liên Hương đang vội vàng từ của viện vào, liền thu cảm xúc trong mắt lại…
Liên Hương nhìn Long Thanh Thanh đứng ở trong sân, vội nói: “ Tứ tiểu thư, Đại tiểu thư cùng với vài vị lão gia khác đã xuất môn, nói là trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về, cho nên liền bảo ta tới nói cho người.”
“ Phiêu Phiêu xuất môn?”
Thanh Thanh nhíu mày, nhớ tới vẻ mặt của Phiêu Phiêu tối hôm qua, nói chung đã cảm thấy được có chuyện gì xảy ra.
Hẳn không phải là chuyện đó đi, tối hôm qua Long Dật Tĩnh còn đặc biệt dặn dò nàng không thể cho Phiêu Phiêu biết chuyện này.
“ Đúng vậy, còn không phải là chuyện của Kim Ô môn, nói là phân đàn phía Nam xảy ra chuyện, cho nên tới đó xem xét. Tứ tiểu thư, tiểu thư chính là ngàn vạn lần dặn dò, người trong khoảng thời gian này vẫn không xuất môn là tốt nhất.”
Liên Hương nhìn Long Thanh Thanh, nói rõ chuyện chủ tử lúc rời đi đã dặn dò.
Lông mày Long Thanh Thanh nhướn lên, thu đi cảm xúc trong đáy mắt xẹt qua một tia lạnh như băng.
“ Tứ tiểu thư, nếu không có việc gì, Liên Hương xin đi trước.”

Long Thanh Thanh đưa mắt, cảm kích nhìn Liên Hương: “ Ta đã biết, cám ơn ngươi Liên Hương, mỗi lần không có Phiêu Phiêu ở đây, đều nhờ ngươi chiếu cố phế vật như ta”
“ Tứ tiểu thư ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đây là việc Liên Hương phải làm, Liên Hương xin cáo lui.”
Liên Hương liên tục lắc đầu, cũng thời dài rời đi.
Thanh Thanh nhìn Liên Hương rời đi, ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ lạnh nhạt, tựa như bao trùm một tầng băng mỏng, nháy mắt sát khí bao chùm bốn phía, không khí rét lạnh làm cho kẻ khác thở không thông.
Bạch nhật tương hiểu, ngụ mộng phương tức, thiên sắc bán lông minh…
(Câu văn miêu tả!!!…)
Thân ảnh như yêu ma, rất nhanh bay vút lên trong chiều hoàng hôn, ngập tràn trong không trung chính là một màu vàng chói mắt.
Đôi măt đen láy xuyên thấu qua mặt nạ, lạnh lùng nhìn bốn phía…
Đây là một tòa chùa bị bỏ hoang đã lâu, theo tin tức của Ô Nhã truyền đến, đây chính là nơi Kim Ô môn môn chủ giả ẩn nấp.
Để tránh rút dây động rừng, Thanh Thanh một mình tiến đến, tìm hiểu ngọn ngành.

………..
………..
Một mùi hương thoang thoảng, một bình nước chè xanh, một gian phòng đơn sơ, không gian bốn phía đều có vẻ rách nát, đúng là thanh nhã đến thần kỳ.
“ Lần này hành động, xem ra thập phần thành công, Kim Ô môn cùng Long Đường chiến sự, cũng hết sức căng thẳng, Thế nào, tâm tình hiện tại như thế nào? Hết thảy đều ở trong sự không chế của ngươi?”
Dưới ánh nến, một vị nam tử gầy gò sắc mặt tái nhợt, tay nâng chung trà lên, nhẹ nhàng đưa chén trà xuống, mỉm cười nhìn nam tử đang ngồi đối diện.
Đáng tiếc, mặt nạ màu vàng hoàn toàn che đi vẻ mặt của nam nhân này, khiến kẻ khác không thể nhìn thấy.
Đáng tiếc a đáng tiếc a!
“ Thân phận của Kim Ô môn môn chủ, ngươi có tra được không?”
Lời nói lạnh lùng, hiển nhiên xuất phát từ khuôn mặt đeo mặt nạ nặng nề, đối với sự chế nhạo trong lời nói, không chút để ý tới.
“ Không tra được.” Khẽ thở dài một tiếng, nam tử buông chén trà trong tay, có chút nản lòng: “ Kim Ô môn môn chủ này đúng là nhân vật lợi hại, mỗi lần xuất hiện đều rất nhanh, hoàn toàn không lưu lại chút manh mối gì, đương nhiên hắn rốt cuộc là cái dạng gì, bối cảnh như thế nào, cũng không biết được.” Nói đến đây, hắn lại cực kì vui vẻ, lại nói: “ Điểm ấy, bất quá với người nào đó thật sự là giống nhau sao? Lấy mặt nạ thế nhân, thân thế đều là một câu đố.”
“ Trên đời này, còn có sự việc mà Bách Hiểu Thông không biết? ”
Kim diện nam tử hừ nhẹ, khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn nam tử đối diện mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi