MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Kim diện nam tử ánh mắt lướt qua trên mặt Long Thanh Thanh, một thân môn chủ ngạo nghễ cuồng quyến, làm cho hắn không khỏi cười nói: “ Nếu không như thế, sao môn chủ lại hiện thân gặp ta.”
Đuôi lông mày Thanh Thanh nhướn lên, giả bộ ngạc nhiên hỏi han: “Các hạ hao tốn nhiều phí như vậy thiết kế chiến sự của Kim Ô môn và Long Đường, đều là chỉ vì muốn dẫn ta đến?”
Kim diện nam tử thản nhiên cười, không nhanh không chậm nói: “Môn chủ đã biết tất cả những chuyện này là có người châm ngòi, không thể nghi ngờ là muốn cho Kim Ô môn cùng Long Đường chiến sự. Nếu môn chủ không có cùng Long Đường làm sáng rõ mọi việc, lại đối với bên ngoài tung ra tin tức tranh giành. Đây chẳng phải ý đồ muốn hướng Long Đường tuyên chiến sao? Tại hạ cũng chỉ làm một chút việc môn chủ không cần tính toán thôi.” Lúc này hắn dừng lại một chút, hắn đưa mắt nhìn về phía Thanh Thanh, con ngươi lộ rõ ý cười: “Kỳ thật như bây giờ cũng tốt, có thể làm cho tại hạ cùng môn chủ làm quen, cũng có thể làm cho Kim Ô môn ở Tề quốc khuếch chương danh tiếng, có thể nói là nhất cử lưỡng thiện.”
Con ngươi của Thanh Thanh lộ ra một tia sắc bén, cười nói: “ Ta ghét nhét nhất là người tự cho rằng mình thông minh, tự cho rằng mình đúng.” Lời nói vẫn còn lưu lại trong không gian, Thanh Thanh nhìn tới Bách Hiểu Thông, thu lại ý cười: “Bách Hiểu Thông, đầu trên người ngươi ta tạm thời cho ngươi lưu lại, bất quá, hắn thì…”
Đưa giọng nói cao lên, mang theo ý cười thản nhiên, hàn quang hiện ra trong giây lát, bóng trắng lướt nhanh trong đêm tối…
Thanh Thanh nhanh chóng cùng bất thình lình, cho dù là trầm ổn như hắn, cũng không khỏi lộ ra phần hơi ngạc nhiên.
Bóng trắng lao đến, mang theo màu vàng nhàn nhạt, nhưng mà làm cho hắn kinh ngạc chính là, trong con ngươi thanh u thâm thúy kia, dường như có một cái kim long bay lên.

Hiện tượng quỷ bí khó lường làm cho hắn thất thần một lúc.
Nhanh chóng hoàn hồn, tuy rằng tránh được đòn công kích trí mạng nhưng mặt nạ thì bị đoạt mất.
Cùng lúc mặt nạ bị đoạt đi, theo sau chính là tim đập nhanh đau đớn.
Hắn đã không nhớ rõ lần trước mình bị thương ở nơi nào, là bị thương trong tay người nào.
Dường như chuyện đó rất mơ hồ.
Không uổng phí chính mình làm nhiều chuyện như vậy, để dẫn hắn xuất hiện.
Đúng là hắn, Kim Ô môn môn chủ, đúng là người mình đã tìm kiếm nhiều năm.
Thanh Thanh từ trên cao nhìn xuống, giống như thiên thần, nhìn mặt nạ nàng đoạt được của nam nhân kia.

Không có mặt nạ, tướng mạo của nam nhân để lộ ra bên ngoài…
Điều Thanh Thanh không muốn chính là, khuôn mặt không như trong suy nghĩ anh tuấn, thậm chí có thể nói là xấu xí vô cùng.
Một vết sẹo kéo dài từ má cho tới trán, cơ hồ chiếm toàn bộ khuôn mặt.
“ Ha ha……….Ha ha ha………….”
Nam nhân che mặt mình, bỗng nhiên ngẩng mặt lên trời cười ha hả.
Thanh Thanh nhìn nam nhân cười đến không thể kím nén, hướng về phía Bách Hiểu Thông nói: “ Hắn điên rồi?”
Bách Hiểu Thông nhún vai, lắc đầu, hắn cũng vậy, tò mò nam tử đang cười lớn.
Ám đế chính là bị đánh còn có thể cười người được sao?
Không đem đối phương lột da, quyết không phải.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi