MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Đối mặt với hàng ngàn mũi tên đó, Thanh Thanh cười, Thần Long khí trong cơ thể đột nhiên bay lên cao, trong phút chốc ngăn lại sức mạnh của nó, làm cho tất cả rơi xuống.
Hàng vạn vệt sáng lóe lên cao, trong trời đất giống như có tiếng rồng rít gào, âm thanh chỉ trong phút chốc nhưng khiến bốn phương phải run rẩy.
Hai đôi tai không phòng bị cũng nhiễm âm thanh lớn khiến cho ù tai, một số người huynh đệ trong Long Đường cũng bị choáng, nhất thời hôn mê.
Long Phiêu Phiêu là người đứng gần nhất, cũng bị âm thanh lớn làm cho chao đảo, tuy rằng đã bảo vệ tâm mạch, nhưng nửa khắc thất thần cũng đã bị Thần Long khí nhiễm vào.
Tiếng rồng rít một lúc lâu rồi biến mất, đỉnh núi cũng trở lại trạng thái yên tĩnh.
Nhưng, lại trong nháy mắt, đem tình thế dịch chuyển.
Môn chủ Kim Ô môn vỗn dĩ phải chôn vùi trong vạn mũi tên, giờ phút này lại không bị thương, không mất một sợi tóc, cái lông nào đứng trước mặt Long Phiêu Phiêu.
Thần trí Long Phiêu Phiêu dần dần khôi phục, cũng biết, mình đã thất bại.

Nhìn kim xích đặt trước trái tim mình, nàng cắn chặt môi dưới, đôi môi run rẩy chuyển dần sang màu trắng, vì cắn mà lại chảy ra một ít tơ máu, trên khuôn mặt thanh lệ, hiện lên một mạt yêu dị.
Đột nhiên, một bàn tay đặt trước môi nàng, âm thanh xuyên thấu qua mặt nạ nói: “Long Dật Tĩnh đã quá xem thường bản môn chủ.”
“Hừ! Đến bây giờ ngươi nói cái gì chả được, cho dù Long Phiêu Phiêu ta thua, nhưng Long Đường còn vô số người giỏi hơn ta. Ngươi…”
Long Phiêu Phiêu quật cường ngẩng đầu, phản bác lại Thanh Thanh, nhưng lời còn chưa nói ra hết, nàng đã bị màu vàng quang từ đôi mắt kia làm cho kinh sợ.
Đó là…
“Hôm nay chấm dứt ở đây thôi, ngươi đi đi.”
Lời nói của Thanh Thanh vừa dứt, Long Phiêu Phiêu chỉ cảm thấy thân mình mềm nhũn, rốt cuộc không thế đứng thẳng, ngã về phía trước.
Thanh Thanh thuận thế ôm lấy Long Phiêu Phiêu đã hôn mê, thấp mắt xuống, nhìn về khuôn mặt dù đã mất đi tri giác nhưng vẫn anh khí bức người, trong mắt u sầu phất qua, dùng âm thanh nam trầm nói với người khác: “Người ta khuôn muốn làm tổn thương nhất chính là tỷ…”

Tám vị gia gia của Long Đường không hổ danh là cấp bậc kị sĩ, sau khi tiếng rồng rít dừng không lâu, liền tỉnh thần lại. [Tiểu Bạch: Sao muội cứ nghĩ câu này có mục đích châm biếm thế nhỉ :D]
“ Mới lúc nãy, vừa rồi là …” Long Dật Phong mở lớn mắt, vẻ mặt không tin nhìn về mấy người huynh đệ của mình: “Là do ta hoa mắt, là ảo giác, ta vừa rồi thấy Kim Long?”
“ Không thể có chuyện đó, nhất định là phép lừa gạt người ta, nếu Lam Nguyệt xuất hiện Kim Long đế quân, Long Đường sao có thể không biết tin tức gì, huống chi người an bài xuất chiến lại là Đường chủ, Đường chủ sao có thể lầm.” [Tiểu Bạch: Đơn giản vì các ngươi quá ngu ngốc]
Long Dật Hải đứng bên cạnh Long Dật Phong lập tức phủ định lại.
Sắc mặt Long Dật Vũ nhất thời trầm xuống, ngay lúc thần long khí bay quanh thân mình, hắn là người thứ nhất chạy ra khỏi sân, bước như bay hướng về phía Long Thanh Thanh quát: “Vô sỉ, còn không mau buông Phiêu Phiêu ra!”
“ Chủ nhân.”
Ngay lúc Long Dật Vũ ra tay, người trong Kim Ô môn vốn đứng ở phía sau đều di chuyển nhanh tới đó.
Tay Long Thanh Thanh ra lệnh không cho đám người Ô Nhã tiến lên.
Ô Nhã cùng mọi người chỉ có thể dừng lại cách Long Thanh Thanh chừng năm bước, lại càng không dám thả lỏng cảnh giác, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi