MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


“ Kim Ô môn môn chủ, trận chiến hôm nay Long Đường bại, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ đến việc đánh bại Long Đường là có thể phát ngôn bừa bãi. Ngươi phải nhớ kỹ: Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Sáu đại gia tộc, nhân tài vô số, chỉ cần đoàn kết, cho dù ngươi là Kim Long đế quân hay sao, dám đối đầu với sáu đại gia tộc, quả thực là tìm đường chết.”
Long Dật Thu ngẩng đầu, sắc mặt trầm ngưng nhưng cũng không làm mất đi khí phách, hướng về phía Long Thanh Thanh quát chói tai.
“ Bản môn chủ hôm nay dám ở đây nói cho người ngoài biết, sẽ không nghĩ tới việc thất bại. Long Dật Thu, ngươi cũng không công kích được bản môn chủ, hôm nay bản môn chủ tạm thời tha cho Long Đường ngươi, làm cho sáu đại gia tộc cùng đi trên một đường.”
Con ngươi hẹp dài của Long Thanh Thanh lóe lên ý cười lạnh, lời nói không hề che dấu tự tin cùng cuồng ngạo.
“ Khinh người quá đáng, quả thực là khinh người quá đnags!”
Long Dật Vũ tức giận đến nỗi cả người phát run, những ngón tay cầm tam xoa kích cung trở nên trắng bệch.
“ Các vị ca ca ngàn lần đừng lên xúc động, chỉ cần ở trên núi không no không có củi đốt.”
Long Dật Thu ngăn cản đma sngười Long Dật Vũ, hai tay hắn đã sớm bị máu tươi nhiễm hồng, nhưng hắn cũng biết nhẫn nại.
Long Đường quyết không thể bị hủy chỉ trong chốc lát. Chỉ cần còn Long Đường, tuyệt không cho tiểu tử kia càn rỡ!

“ Bát đệ nói rất đúng, chúng ta không thể ở đây hành động theo cảm tính, hiện giờ đại ca, lão ngũ cùng Phiêu Phiêu đều đã bị thương, hôm nay Long Đường thất bại, nhưng tuyệt không có khả năng xuống tiếp. Trước tiên chúng ta quay về Long Đường tìm Đường chủ để bàn bạc kỹ hơn.”
Long Dật Hải bị lời nói của Long Dật Thu thuyết phục, bước chân chậm dần, nhìn mấy người khác nói.
“ Ta thật sự không phục!”
Long Dật Vũ cắn răng, xiết chặt tam xoa kích trong tay, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng kìm nén khuất nhục.
Ngươi trong Long Đường ôm nỗi hận, bọn họ chưa bao giờ that bại, hôm nay cư nhiên lúc này, đã bị nhục nhã cùng vết thương nặng trước nay chưa từng có.
Nhưng mà, cũng bởi vậy, một hồi đại chiến cuối cùng cùng lắng xuống.
Long Thanh Thanh từ từ hạ xuống giữa không trung, cùng lúc đó, Ô Nhã cùng người trong Kim Ô môn trở về bao quanh thân thể hắn.
Nhìn thấy đám người trong Long Đường rút lui khỏi Mục Thiên Nhai, một đám trong mắt không che dấu được hưng phấn cùng khát khao của mình.
Bọn hò giành chiến thắng, đại chiến của Kim Ô môn và Long Đường, bọn họ chiến thắng.
Nhất thời trong Kim Ô môn phát ra tiếng hoan hô rung trời.

“ Chủ nhân, chúng ta đã thắng, chúng ta đã thắng.”
Hai mắt Ô Nhã rưng rưng, khó nén lại hưng phấn trong đó.
Long Thanh Thanh ngoái đầu nhìn lại, nhìn đám môn đồ đang đắm chìm trong chiến thắng ở phía sau, thản nhiên nhìn về phía Ô Nhã, cười: “Nhưng mà mới chỉ là bắt đầu.”
“ Ô Nhã tin tưởng, lấy thực lực của môn chủ, nhất định có thể hoàn thành tâm nguyện.”
“ Thực lực sao…………”
Long Thanh Thanh đưa mắt, nhìn kim long vẫn đang bay lượn giữa không trung, không biết vì sao trong lòng nàng lại có một nỗi buồn âm thầm, bất giác nàng đưa tay nên vuốt hai gò má.
Những lời nương nói năm đó, lượn lờ xung quanh nàng rõ ràng: “Kim long chưa phải tất cả.”
Ô Nhã nhìn thân ảnh đứng lẳng lặng phía trước, trong mắt xẹt qua một tia ái mộ…..
…………………….
Qua trận chiến giữa Kim Ô môn và Long Đường đã tạo một vị trí cho Kim Ô môn trong lục quốc, đồng thời đem vị Kim Ô môn môn chủ như trong lời đồn kia, không nghĩ ngờ gì đã đem Lam Nguyệt đại lục ngủ say tỉnh lại.
Một trận tinh phong huyết vũ sắp xảy ra.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi