MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Edit: Thạch Vi Bạch
Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Ô Mông liền vội vàng đóng cửa lại.
Tức giận hắn kiếm chế lại bắt đầu bùng phát, cho dù mặt của đám người Sở vương phủ có bị bầm thây vạn đoạn cũng không đủ dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn.
Nhưng mà, hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ về cái đó, hắn cũng chưa quên vừa rồi Vương ma ma sai người mang chăn đơn đi, rõ ràng có một khối vết máu đỏ sẫm.
Khi rời đi, Ô Nhã đã ngàn vạn lần dặn hắn, trong lời nói chứa vô vàn sát khí, nhưng tai giờ lại như vừa được nghe.
Ô Mông, nếu chủ nhân có một chút bất trắc nào, lập tức ngươi rửa cổ, chờ ta đến giết ngươi!
“Chủ nhân, tối hôm qua, chuyện kia…”
Long Thanh Thanh giương mắt, nhìn chằm chằm Ô Mông, cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ của hắn, khuôn mặt bính tĩnh của hắn lại hiện ra chút buồn cười, ngược lại, bây giờ lại nói không rõ ràng.
“Chủ nhân, cho dù người vì Long Phiêu Phiêu, nhưng mà đến Yến quốc cũng chỉ là một kế sách tạm ứng, sao chủ nhân lại đem chính mình… Đây thật sự là ủy khuất cho chủ nhân.”
Ô Mông nói một hơi dài, khi hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy trong ánh mắt của Thanh Thanh xuất hiện ý cười.

“Vết máu kia…”
“Sở Ca cắt ngón tay của chính mình, nhỏ lên thôi.”
Ngón tay Thanh Thanh phất qua cửa sổ, trước mắt bỗng hiện ra cảnh sáng sớm, một màn Sở Ca gọi chim ưng về.
“Thì nói thế, nhưng chủ nhân không chó bị Sở Ca kia khi dễ chứ?”
Ô Mông kinh động nói, đồng thời tức giận bị đình chỉ ở trong ngực, bây giờ cũng được giải phóng hết, cả người đều ủ rũ.
“Khi dễ?”
Một bên môi Thanh Thanh cong lên, trong lời nói ôn hòa hiện lên chút sắc nhọn.
“Không phải, ý Ô Mông là, chủ nhân không có chuyện gì là tốt rồi, bằng không Ô Nhã sẽ giết chết Ô Mông.”
Ô Mông vội vàng sửa lại lời nói, hắn không khỏi rụt cổ, bảo vệ đầu mình.
“Ô Mông, đừng quên mục đích chính của chúng ta khi đến Yến quốc.”
Một câu nói của Thanh Thanh ẩn hàm đe dọa, làm cho sắc mặt Ô Mông nháy mắt trầm ngưng, cúi đều, nói: “Là Ô Mông không không chế tốt bản thân.”

Thanh Thanh ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đẽ nhưng tĩnh mịch, dần dần trở lại vẻ lạnh như băng.


Long Đường – Tề Quốc.
Long Dật Tĩnh ngồi ở vị trí chủ vị trên cao, đưa mắt nhìn về đám huynh đệ đã tập trung, mười vị lão gia của Long Đường đã đến đủ, Long Dật Tĩnh vẫn tiếp nhận nhiệm vụ đứng sau Long Đường, cũng có thể thấy được, lầm gặp mặt này đối với Long Đường quan trọng ra sao.
Lão Đại Long Dật Minh nghiêng người dựa vào ghế mềm đã sớm chuẩn bị trước cho hắn, tuy nói chỉ có nửa tháng ngắn ngủi, nhưng Long Dật Minh bây giờ đã không còn là Long Dật Minh của trước kia.
Hiện tại, sắc mặt hắn tiều tụy, cả người gầy dài, cùng già đi rất nhiều.
Một trận chiến trên Mục Thiên Nhai, hắn thuộc loại bị thương nặng nhất, cho dù Long Dật Tĩnh có mời vị thần y của Tề quốc – Lưu Xuân Thu, nhưng cũng không có cách gì.
“Đường chủ, Thần Long Thiếp đã gửi đi gần một tháng, nhưng mà một tháng qua, tuy nói khắp Lam Nguyệt đối đầu với Kim Ô môn, nhưng nắm nước còn lại cũng không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ, chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi sao?”
Lão Tam Long Dật Vũ đứng lên, đi tới chính giữa, nhìn Long Dật Tĩnh đang ngồi phía trước.
Sau trận chiến ở Mục Thiên Nhai, Long Đường đã phát Thần Long Thiếp tới năm nước còn lại, mời hộ Long gia tộc của năm nước đến Tề quốc bàn chuyện đối phó với Kim Ô môn.
Nhưng hôm nay đã gần một tháng, đừng nói là đến, ngay cả một phong thư hồi âm cũng không có.
Điều này không khỏi làm cho bọn họ thật vọng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi