MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Edit: Thạch Vi Bạch
“Việc chọn người này, ta nghĩ, trừ ta ra, còn có lựa chọn nào tốt hơn? Lão Bát, ta biết suy nghĩ của đệ, nhưng mà hiện tại cũng không còn cách nào khác. Chờ khi ta tiến vào Thần Long Đàm, Long Đường vẫn còn Phiêu Phiêu thừa kế, thúc thúc bá bá các ngươi cũng nên giúp đỡ nó nhiều hơn, như vậy cho dù Long Dật Tĩnh ta có chết, cũng có thể ở dưới Long Tuyền mỉm cười.”
Uy nghiêm của Long Dật Tĩnh biến mất, chỉ lưu lại sự gửi gắm cùng ôn hòa.
“Nhị ca, huynh …”
Mọi người đều nhìn Long Dật Tĩnh, tuy rằng đáp án này, bọn họ đã sớm đoán được, nhưng khi nghe từ chính miệng của Long Dật Tĩnh, vẫn khó tránh được đau lòng.
“Thời gian của ta còn thừa không nhiều, hiện giờ đem tài cán làm một chuyện cuối cùng cho Long Đường, tâm nguyện nhu vậy là đủ rồi.”
Long Dật Tĩnh mỉm cười nhìn những vị huynh đệ của mình, hắn vì muốn luyện đến tầng cuối cùng của Ngạo Long bí quyết, không hề tiếc hao hụt tâm lực.
Đáng tiếc, đại giới hắn không thể bức phá, ngược lại lại phế đi sinh mệnh của hắn, hiện giờ hắn cũng chỉ tốt mã bên ngoài, rốt cuộc không thể đảm nhận vị trí Đường chủ này tiếp.
Đã sớm tính chuyện đem vị trí Đường chủ này, giao cho Phiêu Phiêu.

Nếu không phải như vậy, cũng sẽ không ở giữa trận chiến Mục Thiên Nhai, đi bước hiểm kia.
Điều duy nhất làm hắn vui mừng là, tuy rằng Phiêu Phiêu thua dưới tay Kim Ô môn môn chủ, nhưng cũng giữa lại được năng lực, cũng đã tỉnh lại.
Nói vậy, cho dù Long Đường về sau không có hắn, ở trong tay Phiêu Phiêu cũng có thê rphats ra tia sáng kì lạ lần thứ hai.
“Nếu Đường chủ đã quyết định, thuộc hạ nhất định sẽ làm theo ý của Đường chủ.”
Một đám huynh đệ ôm quyền, đau lòng hứa với Long Dật Tĩnh.
“Long Dật Tĩnh tại đây cảm tạ các vị huynh đệ.”
Long Dật Tĩnh tay cũng vậy, ôm quyền, nói lời cảm ơn.
“Đường chủ ngàn vạn lần đừng nói như vậy, người đã làm quá nhiều chuyện cho Long Đường.”
Trong mắt của Long Dật Thu ẩn chứa nước mắt, hắn biết khi Long Dật Tĩnh đưa ra quyết định này, đã quyết tâm đến mức nào.

“Chuyện này, mong các vị đừng nói cho Phiêu Phiêu, nếu nha đầu kia biết, nhất định sẽ ngăn cản.”
Long Dật Tĩnh không quên dặn đi dặn lại, đối với đứa con Phiêu Phiêu, Long Dật Tĩnh đau buốt trong lòng, đáng tiếc, hiện tại vì chuyện của Thanh Thanh, Phiêu Phiêu không muốn thấy mặt hắn.
Nghĩ đến đây, Long Dật Tĩnh không khỏi vuốt vuốt chòm râu đen của mình, trên mặt nổi lên ý cười.
Đối với Thanh Thanh, hắn cũng cảm thấy mắc nợ thật nhiều, đáng tiếc hiện giờ muốn bồi thường, cũng đã muộn.
Ánh mắt Long Dật Tĩnh chuyển đến trên người Long Dật Minh, nắm chặt tay, bước về phía trước, nói: “Đại ca, thù của huynh, Dật Tĩnh nhất định sẽ báo. Đầu của Kim Ô môn môn chủ, Dật Tĩnh nhật định sẽ giúp các huynh đệ mang về.
Thần thái lóe ra từ trong mắt Long Dật Tĩnh, kiên định mà nghiêm túc.
Long Dật Minh nhìn Long Dật Tĩnh, nghe được câu nói của hắn, hắn giãy dụa, đáng tiếc tứ chi của hắn bị hủy, căn bản không thể làm gì.
Hắn dùng sức mở miệng, đáng tiếc thanh âm nghẹn ngào, quá bé, hận chính mình bất lực, hận chính mình biết rõ Kim Ô môn môn chủ là ai, lại không thể nói ra!
Không thế a Dật Tĩnh, Kim Ô môn môn chủ chính là Thanh Thanh, là con gái của người.
Vì cái gì, vì cái gì mình lại không thể nói được, vì cái gì!
Thanh Thanh, con sao lại hận bá bá, hận Long Đường như thế?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi