MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Sở Ca nghiêng người dựa vào trên nệm êm, trong miệng ăn tuyết lê, mắt phượng lườm nhìn về phía Long Thanh Thanh tựa ở cửa sổ xe.
“Thiếp thân chỉ là có chút bất ngờ, thế nào mà Vương gia lại dẫn theo thần thiếp trở lại Long Đường thăm người thân.”
Bất ngờ này quả thật đến bất thình lình, người Nhật Bản kia cho rằng Sở Ca sẽ hỏi thăm một phen, nhưng không ngờ hắn lại không đề cập đến cái gì cả, chỉ nói là muốn dẫn nàng quay trở lại Tề quốc Long Đường thăm người thân.
Đối với việc an bài này, tuy nhiên vượt ngoài suy nghĩ của Thanh Thanh, bất quá ngầm nghĩ dường như thiên ý an bài, nhưng thật ra tránh khỏi nàng phiền toái, hợp lẽ trở về Tề Quốc.
“Thật sao? Bổn vương đối với tâm ý lần này của trắc phi, chắc hẳn trong lòng trắc phi tất nhiên là hiểu rõ.”
Sở Ca nhíu hai hàng mày anh kiếm lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhàn nhạt cười.
“Thiếp thân hiểu rõ.”

Thanh Thanh đáp lại, chợt lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ.
Bởi vì trận mưa lần này, cho nên chuyển đường bộ thành đường thủy, thời gian trên rút ngắn rất nhiều, hai mươi ngày ước hẹn, cũng tính toán có thể vượt qua.
“Ngược lại bổn vương rất hiếu kỳ, trắc phi trở về cái nhà kia, lại phải đối mặt với người cha Long Dật Tĩnh kia như thế nào? Đều là nữ nhi, ngươi cùng Long Phiêu Phiêu vận mệnh thế nhưng khác nhau rất lớn đấy.”
Sở Ca giống như nghĩ tới chuyện thú vị gì đó, hết sức tò mò thò người ra hướng Thanh Thanh bên cạnh.
Thanh xoay người trở lại, thấy được chính là ánh mắt true tức của Sở Ca, sâu kín thở dài: “Mỗi người đều có số mạng riêng của mình. Phiêu Phiêu là niềm kiêu ngạo của Long Đường, còn thiếp thân bất quá là cái phế vật, vận mệnh có chỗ bất đồng cũng không kỳ quái. Cũng giống với Vương gia cùng Dự Vương, cũng không khác mấy sao?”
“Hừ, không cho phép ở trước mặt bổn vương nói đến dự Nghiêu!”
Sở Ca tâm tình vừa chuyển, mặt mũi tràn đầy chán ghét thân mình từ phía bên cạnh Thanh Thanh từ từ lùi về, tức giận mà dựa vào trở lại trên nệm êm.

“Vương gia chán ghét Dự Vương đến như vậy sao, hẳn là cùng vị tứ công chúa đã qua đời có quan hệ sao.”
Thanh Thanh đuôi lông mày nhíu lại, nhìn về phía Sở Ca, quả nhiên không ngoài dự liệu, thân thể Sở Ca rõ ràng ở trong lời nói của nàng cứng đờ…
Theo đó mà áp đến chính là sát khí mãnh liệt, Sở Ca nghiêng người, nhích tới gần Thanh Thanh, đưa tay chế trụ chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, ý cười ẩn trong mắt phượng trở nên vặn vẹo mà lạnh lẽo, “Bổn vương không biết trắc phi từ đâu mà nghe được lời đồn, trắc phi tốt nhất không nên làm chuyện khiến cho bổn vương khó xử.”
Thanh Thanh mày hơi lóe động, không thấy chút nào sợ hãi, có chỉ là một phần thanh nhã thong dong, “Vương gia tại sao lại tiếp nhận chuyện hôn sự này, Vương gia tại sao lại nguyện ý lấy thiếp thân một cái phế vật, Vương gia…”
Sở Ca đáy mắt một tia kinh ngạc phù qua, lời nói này của Thanh Thanh cùng thần sắc trên mặt nàng, làm hắn có chút ngạc nhiên, người này cùng trong trí nhớ hắn có khác biệt rất lớn.
“Chẳng lẽ từ trước đến nay trắc phi chẳng qua là đang diễn trò sao?”
Thanh Thanh lông mày dương lên, “Vương gia cũng không phải đang diễn trò, luân phiên hành động thiếp thân không kịp nổi Vương gia một phần ngàn.”
Sở Ca đáy mắt đột nhiên trầm xuống, trên tay lực đạo cũng mạnh thêm, Thanh Thanh lập tức cảm thấy hô hấp bị đoạt, mà ngay cả ánh mắt cũng xuất hiện mờ nhạt ngắn ngủi…
“Trắc phi thật đúng là làm cho bổn vương kinh hỉ, hay là Trắc Phi là ký sinh trùng, không nghĩ tới nguyên lai ký sinh trùng này cũng có biểu hiện giả dối.” Sở Ca tay không ngừng mà lùi về, thuận thế đem Thanh Thanh kéo hướng về phía trước mặt của mình, ngón tay hắn lạnh buốt, lướt qua khuôn mặt thanh trong sạch sẽ của Thanh Thanh, cười lạnh nói: “Phế vật này sẽ không phải là giả dối chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi