MẶC TỔNG CƯNG CHIỀU VỢ YÊU


Cuối cùng Mặc Tử Hàng cũng phải miễn cưỡng đưa cô khỏi phòng tắm, giúp cô chọn một bộ quần áo rồi cả hai cười đùa sánh vai xuống bếp.
Anh kéo ghế cho Giang Yên Nhiên, rồi mình cũng ngồi xuống bên cạnh.

Cô vui vẻ giữ lấy thìa múc một muỗng cơm rang to đưa đến miệng nhai ngon lành.
Mặc Tử Hàng không động đũa, anh chăm chú nhìn cô ăn, tay vươn ra giúp cô giữ lấy những lọn tóc rũ xuống, Giang Yên Nhiên lại múc thêm một thìa nữa nhưng lần này lại đưa về phía anh:"Chồng ơi, em ăn rồi, không có độc đâu, anh ăn đi, ngon lắm"
Anh cười bất lực, chẳng lẽ cô nhìn anh trông giống như muốn hại chết cô lắm hay sao?
Mặc Tử Hàng không thể cưỡng lại ánh mắt chờ mong kia, anh khẽ há miệng để cô đút cho mình sau đó nhai nhẹ.

Anh hơi cau mày, không hẳn là khó ăn nhưng những thứ này đều không ngon bằng đồ ăn ở ngoài, vậy mà sao cô lại thích đến như vậy chứ?
Đột nhiên có ai đó hắng giọng ho một tiếng, cả hai đều không hẹn ngước đầu lên trông thấy Tề Phong đang giơ bàn tay lên che mắt một cách hờ hững, châm chọc:"Ái chà cứ như hai vợ chồng mới cưới"
Mặc Tử Hàng thấy Tề Phong liền quay ngoắt đi, lại cúi xuống nhìn Giang Yên Nhiên như thể nhắc nhở cô đừng để tâm:"Em ăn thêm đi"
Tề Phong tức giận chạy lại gõ bàn:"Này, các người gọi tôi đến đây chắc không phải là để mời tôi ăn cẩu lương đâu nhỉ?"
Nói vậy nhưng Tề Phong vẫn kéo ghế đối diện hai người ngồi xuống, ánh mắt không ngừng đánh giá Giang Yên Nhiên.

Nếu như là trước đây khi gặp anh xuất hiện trong nhà, anh đã bị cô sỉ đến chết rồi.


Tề Phong vuốt vuốt cằm, không lẽ là mất trí?
Anh ta hơi bật cười xua tay, Giang Yên Nhiên này mất trí cũng thật khéo, chỉ nhớ mỗi chồng.

Mà Mặc Tử Hàng cũng thật hời, nếu như cô ta không xảy ra chuyện thì cậu ta cũng làm gì có cửa ngồi đây show ân ái.
Tề Phong chống tay lên bàn, đột nhiên nhớ lại:"Nghe nói hôm qua có người gây sự với ông nội Mặc, vì chuyện này mà Hàn Trí Viễn đã làm ầm ĩ với nhà họ Trương.

Trước nay hai nhà Hàn Trương không phải cũng khăng khít lắm à, không phải là vì Giang Yên Nhiên đó chứ?
Mặc Tử Hàng lạnh lùng liếc anh ta:"Tôi gọi cậu qua để nói nhảm à?"
Tề Phong nhướn mày:"Sao lại nói nhảm! Đây chẳng phải chuyện động trời sao? Dù gì Giang Yên Nhiên cũng từng thích anh ta còn gì" Cậu ta cố tình châm chọc.
Liếc thấy sắc mặt Mặc Tử Hàng tối đi, Tề Phong biết điều ngậm miệng.

Sau đó tìm cớ dập lửa:"Ai cha, dù sao bây giờ Giang Yên Nhiên trong lòng chỉ có mỗi cậu, với lại ai mà không biết người anh ta thích là chị gái của Giang Yên Nhiên, chắc là không thay lòng đổi dạ nhanh đến vâỵ đâu chứ?"
Ánh mắt Mặc Tử Hàng càng thẫm lại, phải rồi, chính bởi vì cô như vậy nên mới ngoan ngoãn ở cạnh anh.

Đột nhiên trong lòng Mặc Tử Hàng dấy lên một nỗi sợ hãi, sợ đến khi cô nhớ ra rồi lại muốn rời khỏi anh.
Tề Phong lại bất chợt thốt lên:"Nhắc mới nhớ, lâu nay cô ta trốn ở đâu vậy nhỉ?"
Mặc Tử Hàng xua đi những suy nghĩ trong lòng, lạnh lùng nói:"Cô ta chắc có liên quan đến chuyện này.

Cậu liên hệ với bên ngoài điều tra hành tung của cô ta đi"
Thật ra chuyện của Giang Yên Nhiên, Mặc Tử Hàng đều đã điều tra nhưng những việc đã xảy ra đều để lại sạch sẽ không chút dấu vết.

Hai năm trước khi cô rời khỏi Mặc gia, không ai biết Giang Yên Nhiên đã gặp phải những chuyện gì.

Duy chỉ còn lại một manh mối đó là chị gái đã mất tích của Giang Yên Nhiên, nghe nói hiện giờ cô ta đang định cư ở nước ngoài.

Tề Phong bĩu môi:"Cậu thật sự xem tôi là trợ lý đấy à? Tôi rảnh rỗi lắm sao?"

Lúc này bỗng nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên, Mặc Tử Hàng nâng ánh mắt nhìn Tề Phong:"Phải đó, mau ra mở cửa đi"
Anh ta bày ra vẻ mặt không phục nhưng cũng đành miễn cưỡng đứng dậy khỏi ghế vùng vằng đi đến cửa mở ra, khi nhìn thấy rõ người đứng trước cửa, cả hai bất chợt liền trở nên sững sờ.
Tề Phong mau chóng lấy lại bình tĩnh, hàng lông mày cau chặt tỏ vẻ khó chịu:"Sao cô lại ở đây?"
Lâm Tịnh vẫn giữ nét mặt bình thản, không vì sự xuất hiện bất ngờ của Tề Phong mà để lộ ra bất kì phản ứng nào khác.

Cô hơi nghiêng đầu, coi như lời chào hỏi:"Tôi có hẹn với Mặc tổng"
Tề Phong chỉ muốn chửi mẹ kiếp.

Người tình cũ sau ba năm xa cách cuối cùng chỉ có thể nói với nhau mấy câu chào hỏi bình thường như thế này.

Nhưng có điều cô ta dựa vào cái gì để xuất hiện trước mặt anh?
"Cô với Tử Hàng? hai người thì có hẹn con m* gì?" Anh ta khoanh tay đứng chắn ở cửa, ý không muốn để Lâm Tịnh bước vào.
Lâm Tịnh không hề cáu giận.

Quả thật là có khí chất của một người làm về tâm lý học.

Cô ta vẫn điềm tĩnh trả lời:"Tề thiếu gia, mong anh tránh đường cho.

Hình như đây cũng không phải là nhà anh thì phải?"

Tề Phong cứng đầu, bị nói đến vậy nhưng vẫn đứng yên tại chỗ khoanh tay:"Không phải nhà của tôi nhưng tôi thích đứng ở đâu thì đứng"
Lâm Tịnh thu ánh mắt lại:"Vậy thì anh cứ đứng đó đi" Dứt lời cô nâng bước chân vượt qua anh ta, khoảng cách nhỏ vô tình khiến cô thúc vào bả vai Tề Phong một cái.

Anh ta xiết chặt cánh tay xoay người tóm cổ tay Lâm Tịnh kéo lại:"Này, cô muốn khiêu chiến à?"
Sự kiên nhẫn trong lòng Lâm Tịnh dần thụt lùi, cô cau mày giằng ra:"Tề Phong, anh có vấn đề à? Tại sao thời gian dài không gặp lại anh lại không niềm nở một chút mà cứ muốn gây sự với tôi thế? Trước khi chúng ta chia tay, chúng ta cãi nhau chưa đủ hay sao?"
Tề Phong siết chặt cánh tay cô cười như không cười:"Tại sao tôi phải niềm nở khi gặp cô? Đã đi rồi thì đi luôn đi? Tại sao còn trở về?"
Lâm Tịnh dùng hết sức hất tay anh ta ra:"Tôi không muốn nói chuyện với anh"
Tề Phong bị hất tay chỉ biết đưa mắt nhìn Lâm Tịnh tức giận đi vào bên trong.

Vì mải gây sự nên bây giờ anh mới để ý vóc dáng của cô gái đã thay đổi đến trưởng thành nhiều như thế nào.
Anh cười chua chát nén tức giận theo vào trong, vừa trông thấy Lâm Tịnh cúi đầu chào hỏi:"Mặc thiếu gia, thiếu phu nhân tôi mới tới"
Mặc Tử Hàng ngước mắt lên nhìn Lâm Tịnh đứng trước bàn ăn, anh khẽ gật đầu rồi cúi xuống nói với Giang Yên Nhiên:"Yên Nhiên, chào hỏi đi.

Sau này chị ấy sẽ bầu bạn với em".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi