MẠC VƯƠNG XIN GIỮ LIÊM SỈ!!


...Một tuần sau...
Cuối cùng thì Bạch Tử Lệ cũng đã thuộc hết tất cả đường đi trong cung, phải nói là cung điện này rất lớn.

Có một số nơi còn đẹp hơn cả Bạch Tử Lệ tưởng tượng, như là đài phun nước rồi đến ngự hoa viên to gấp hai lần cái lần trước rồi đến chỗ tắm nóng ngoài trời, tất cả đều nằm trong cung điện rộng lớn này.

A Vân thực sự không thể theo nổi Bạch Tử Lệ, vì tính tò mò mà chạy đi khắp nơi làm A Vân không thể chạy kịp.

Chỉ khi nào có Kỳ Lâm xuất hiện thì Bạch Tử Lệ mới chịu đứng im nói chuyện thôi, tần suất gặp nhau của hai người còn nhiều hơn cả tần suất Bạch Tử Lệ gặp nhị hoàng tử nữa chứ, mối quan hệ giữa hai người họ càng ngày càng trở nên thân thiết.

Và hôm nay cũng vậy, vừa mới sáng sớm, ăn sáng xong thì Bạch Tử Lệ lại chạy đi tìm thêm những địa điểm khác để ngắm và đương nhiên A Vân vẫn không theo kịp mà mệt mỏi gọi hoàng tử phi trong vô vọng
- “Hoàng tử phi, hoàng tử phi! Người chạy chậm thôi.

Nô tỳ không chạy kịp...!Hoàng tử phi!!!”
- *Hmmm...!Còn có chỗ nào khác không nhỉ? Cung điện rộng lớn như thế này chắc hẳn còn nhiều chỗ còn thú vị hơn nhiều.

Hôm qua mình đã khám phá ra chỗ ngắm mặt trời mọc và ngắm trăng tuyệt đẹp luôn.

Hôm nay nhất định phải tìm thêm chỗ khác mới được”
Bạch Tử Lệ vẫn tiếp tục chạy đi mà không quan tâm tới A Vân đang chạy thục mạng theo sau.

Đang chạy, bỗng Bạch Tử Lệ đâm phải một người khiến Bạch Tử Lệ loạng choạng rồi ngã xuống.

Khi ngẩng đầu lên, thì ngơ ngác nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì người trước mặt có phần giống với Mạc Chi Dương, nhưng khác nước da cà màu tóc còn màu mắt và khuôn mặt giống hệt.


Và người đó đang giơ tay về phía Bạch Tử Lệ ngỏ ý muốn đỡ mình lên.

Bạch Tử Lệ không muốn như vậy liền tự mình đứng dậy, vì mẹ có nói là có vấp ngã ở đâu thì phải tự minh đứng lên bằng chính đôi chân của mình.

Người đó cũng ngạc nhiên nhưng cũng chỉ mỉm cười rồi rụt tay lại
- “Ngươi là ai?”_Bạch Tử Lệ nghiêng đầu ngỏ lời trước
- “Ta là tam hoàng tử, hôm nay ta đến đây là gặp nhị hoàng tử.

Ngươi là...”
- “Ta là hoàng tử phi.”
Tam hoàng tử - Mạc Phước Đình, là con trai của hoàng đế và tam phu nhân – người mà được sủng ái nhất bây giờ.

Tam hoàng tử xưa nay chả ưa gì Mạc Chi Dương vì chỉ là đứa con hoang bên ngoài được phụ hoàng mang về, nên mục đích đến đây là để chế giễu người vợ quái vật xấu xí như lời đồn kia, nhưng khi nghe Bạch Tử Lệ nói mình là hoàng tử phi của Mạc Chi Dương.

Tam hoang tử liền trợn tròn mắt ra, vì khác xa lời đồn, nhị hoàng tử phi trong lời đồn lại là một mỹ nhân xinh đẹp như thế này, sao lại có thể đồn quá đà vậy chứ? Bạch Tử Lệ nhìn thấy người này cứ nhìn mình liền không thoải mái, nhưng nghĩ lại đây là tam hoàng tử, phải giữ phép tắc một chút, không thì lại có lời qua tiếng lại lên đầu Mạc Chi Dương.

Không nói nhiều, Bạch Tử Lệ lùi ra xa một chút rồi cúi xuống hành lễ
- “Xin tham kiến tam hoàng tử.

Vừa nãy thất lễ rồi”
- “À không, ta mới là người cần hành lễ”_Tam hoàng tử tiến lên định đỡ nhưng khiến Bạch Tử Lệ giật mình lùi lại
- “Không cần đâu ạ.

Tam hoàng tử không cần phải làm vậy đâu.

Vừa nãy ta không có để ý nên đã đâm vào ngài.

Ta rất xin lỗi”
- “Không sao không sao.

Ngươi đang đi dạo sao? Có cần ta đi cùng không?
Tam hoàng tử càng nói, càng tiến sát lại gần Bạch Tử Lệ hơn, đây như là đang muốn tiếp cận Bạch Tử Lệ vậy.

Bạch Tử Lệ thấy không ổn liên tục lùi lại, nhưng càng lùi thì tam hoàng tử càng tiến lại khiến cho Bạch Tử Lệ có chút hoảng sợ, không biết làm thế nào.

Bỗng có một cánh tay ôm lấy Bạch Tử Lệ kéo sang phía mình, Bạch Tử Lệ bất ngờ quay ra xem đó là ai.

May quá, vì người kéo Bạch Tử Lệ là Mạc Chi Dương.

Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt có vẻ không ổn cho lắm, hình như đang tức giận
- “Ngươi làm cái gì người của ta vậy hả?”

- “Ta có làm gì đâu.

Ta chỉ là đang chào hỏi thôi mà~”
- “Ta không cần ngươi chào hỏi.

Ở đây không tiếp ngươi, đi về với mẫu thân ngươi đi”
- “Ai da~ Nhưng ta không thích đó.

Ở đó chán muốn chết, nên ta đã ra chỗ ngươi xem vợ của ngươi có giống như trong lời đồn không? Ai ngờ khác hoàn toàn.

Là một đại mỹ nam a~”_Tam hoàng tử nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Lệ với ánh mắt thèm thuồng
- “Liên quan gì đến ngươi.

Đây là người của ta, cấm ngươi đụng vào”
- “Hah...!Ngươi nghĩ ngươi nói như vậy thì ta sợ sao? Sợ quá trời, ngươi nên nhớ, ta đang là đứa con phụ hoàng sủng ái nhất.

Nếu ngươi dám làm gì ta thì chắc chắn phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, đồ con hoang.

Mẫu thân ngươi căn bản không xứng”
Tam hoàng tử là đang cố ý chọc giận, khiêu khích Mạc Chi Dương.

Và điều này đã khiến Mạc Chi Dương nổi điên lên, dần dần mất kiểm soát, hai mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt thành nắm đấm, có thể nói Mạc Chi Dương là con hoang nhưng không bao giờ có thể sỉ nhục mẫu thân,đang định lao vào đánh tam hoàng tử thì bị Bạch Tử Lệ ngăn lại
- “Ngươi bỏ ta ra! Hôm nay ta phải đánh được cái tên này! Ai cho ngươi dám nói mẫu thân ta như vậy hả?
- "Nhị hoàng tử, đừng nổi giận.

Để ta giải quyết cho."
- "Không, ta muốn tự giải quyết.

Ngươi bỏ ra"
- "Ai da, ai da...!Chưa gì đã nổi điên lên như vậy rồi a~ Chậc, đúng là chẳng ra gì mà"_ Tam hoàng tử vẫn tiếp tục chế giễu

- "Ngươi..."
Bạch Tử Lệ không nhịn được nữa, liền đứng ra trước mặt tam hoàng tử mà nói chuyện cho đàng hoàng.

Bạch Tử Lệ bên cạnh nghe cũng thấy rất khó chịu, mẹ người ta mà cứ thích nói là nói, chứ thích chửi là chửi sao? Đường đường là một hoàng tử mà phát ngôn như vậy xem có được không? Lần này, Bạch Tử Lệ thà vô lễ, tự mình chịu phạt còn hơn là nghe những lời sỉ nhục bỉ ổi này
- "Thưa tam hoàng tử, thần nghĩ hoàng tử không nên nói như vậy đâu ạ.

Nó sẽ làm mất hình tượng đó.

Vả lại, lôi cha mẹ của người khác ra nói là không tốt tý nào đâu.

Đến ngay cả trẻ con lên ba cũng biết, huống chi là hoàng tử cao quý đây"
- "Ngươi....!Vô lễ! Ai cho phép ngươi sỉ nhục ta như vậy?!"
- "Ta chưa có lời nào sỉ nhục tam hoàng tử cả.

Ta chỉ là đang góp ý thôi, mong hoàng tử hiểu cho"
- Ngươi..."
Tam hoàng tử ứ nghẹn trong họng, không cãi được một câu nào, liền tức giận bỏ về.

Sau khi tam hoàng tử đi, Bạch Tử Lệ mới quay ra xem Mạc Chi Dương như thế nào rồi.

Thấy Mạc Chi Dương vẫn còn tức giận nên Bạch Tử Lệ cũng hiểu ý, nói một câu rồi rời đi
- "Hãy biết kiểm soát cơn nóng giận của mình".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi