MẠC VƯƠNG XIN GIỮ LIÊM SỈ!!


Dạo gần đây Bạch Tử Lệ luôn ở trong thư phòng để nghiên cứu tất cả loại sách trong này, như bình thường Kỳ Lâm sẽ đến để rủ Bạch Tử Lệ đi chơi nhưng toàn bị từ chối.

Hôm nay cũng vậy, Kỳ Lâm vẫn đến và rủ Bạch Tử Lệ đi chơi, nhưng lần này lại khác, Bạch Tử Lệ không từ chối mà mời Kỳ Lâm vào trong phòng.

Kỳ Lâm thấy vậy liền vui mừng đi vào, tưởng chừng Bạch Tử Lệ sẽ ngồi chơi hoặc tâm sự với mình, ai ngờ Bạch Tử Lệ gọi Kỳ Lâm vào phòng chỉ để hỏi phần tính toán Bạch Tử lệ đang kẹt ở đấy mà thôi.

Thực sự chán chết, mấy cái sổ sách này Kỳ Lâm cũng làm được, muốn làm hộ Bạch Tử Lệ cho nó nhanh nhưng Bạch Tử Lệ không cho, vì Bạch Tử Lệ muốn tự mình làm để trở thành một hoàng tử pho tốt.

Kỳ Lâm cũng bất lực lắm nhưng chẳng làm gì được, chỉ biết ngồi bên cạnh hướng dẫn cho Bạch Tử Lệ những gì cần thiết thôi.

Thấy Bạch Tử Lệ lại chăm chú vào đống sách ấy, Kỳ Lâm bỗng nảy ra một ý tưởng khá thú vị
- “Tử Lệ à, ngươi đã từng đi đâu xa chưa?”
- “Đi xa? Là đi đâu cơ?”
- “Hmm...!Ví dụ như là đi ra làng khác chơi hoặc đi ra chỗ thành thị nè.


Ra chợ nè, ra ngắm thác nước nè, đi ngắm hoa,...”
- “Chưa, ta chưa từng đi xa khỏi làng và mẹ.

Đến chỗ này là coi như chuyến ta đi xa nhất rồi”_Bạch Tử Lệ bây giờ mới nhìn đến chỗ Kỳ Lâm
- “Vậy...!Ngươi có muốn đến đó với ta không? Hôm nay có lễ hội ở đó đó”
- “Lễ hội á? Ta được đến sao?”
Câu hỏi ngây thơ của Bạch Tử Lệ khiến Kỳ Lâm chợt khựng lại, chả nhẽ Bạch Tử Lệ chưa từng đến một lễ hội sao? Ngay cả lễ hội của làng thì ít nhất cũng phải có 1 lần 1 năm chứ? Sao lại hỏi câu như vậy? Nhìn thấy khuôn mặt mong chờ của Bạch Tử Lệ thì Kỳ Lâm cũng hiểu ra phần nào rồi, vì người ta nói Bạch Tử Lệ là quái vật, quái vật thì luôn luôn mang xui xẻo đến cho người khác nên mọi người chắc chắn không cho Bạch Tử Lệ đến.
Kỳ Lâm thở dài rồi nhìn Bạch Tử Lệ với ánh mắt thương hại, không ngờ con người này lại có thể chịu đựng được tuổi thơ nhiều sự đau khổ như vậy, mà chắc chắn mẹ Bạch Tử Lệ là người khổ nhất rồi, luôn luôn hết mình vì con, sẵn sàng làm tất cả để con có thể trưởng thành và nên người.

Bỗng, trong đầu Kỳ Lâm nảy ra một ý tưởng khá táo bạo.
- “Được, ngươi được đi chứ~ Nhưng chuyện này sẽ phải giấu Mạc Chi Dương nghe chưa? Cậu ta mà biết chắc nổi điên lên mất”
- “Được được”_Bạch Tử Lệ nghe tin mình được đi chơi liền vui vẻ, gật đầu lia lịa
- “Vậy nhé, tối nay cứ ở yên trong phòng.

Nhớ là khóa chặt cửa vào.

Ta sẽ đi đón ngươi”
- “Được”
Cứ thế hai người chốt hạ cùng nhau lén lút đi chơi lễ hội ở một ngôi làng gần đấy, vì khu đấy nổi tiếng là lễ hội sẽ được tổ chức rất lớn, người người sẽ nô nức, đổ xô đến đấy để đi chơi lễ hội.

Vì vậy Kỳ Lâm đã chọn lễ hội ở đó để rủ Bạch Tử Lệ đi để giải tỏa căng thẳng sau bao ngày làm việc và luyện tập vô cùng vất vả.

Và Kỳ Lâm cũng sẽ có một bất ngờ vô cùng to lớn và đặc biệt dành cho Bạch Tử Lệ.

Bạch Tử Lệ vô cùng thích thú, phấn khích khi lần đầu tiên có người dẫn mình đi chơi sau khoảng thời gian dài đến đây, Bạch Tử Lệ rất mong chờ vào tối nay đó nha...!
...Đến tối...

Bạch Tử Lệ vẫn ăn tối cùng với Mạc Chi Dương bình thường nhưng hôm nay Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ đặc biệt vui vẻ, không cần phải giấu vì nó bộc lộ hết lên trên mặt của Bạch Tử Lệ rồi.

Đã thế vừa mới ăn xong, chưa kịp ăn món phụ thì Bạch Tử Lệ đã nói rằng mình đã no và rời đi, để lại Mạc Chi Dương đang ngồi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạch Tử Lệ đi về phòng của mình, theo lời của Kỳ Lâm khóa chặt cửa lại, không quên nói với A Vân hôm nay mình mệt nên đi ngủ sớm, dặn A Vân dù là ai cũng không cho người đó vào, sau khi A Vân xác nhận là đã hiểu ý Bạch Tử Lệ thì Bạch Tử Lệ mới yên tâm ngồi chờ Kỳ Lâm, trong lúc chời thì nằm đọc một ít sách đã.

Nằm được một lúc thì Bạch Tử Lệ có tiếng phát ra từ cửa sổ, chạy ra xem thì đó là Kỳ Lâm đang đứng ở ngoài ban công đợi sẵn rồi.

Bạch Tử Lệ vui mừng mở cửa sổ rồi trèo ra, Kỳ Lâm cũng đưa tay ra đỡ.

Sau khi chùm lên cho Bạch Tử Lệ một cái áo choàng màu trắng, chùn kín đầu rồi cúi xuống bế Bạch Tử Lệ lên và đi.

Lần đầu tiên Bạch Tử Lệ thử cảm giác được nhìn cung điện, các ngôi làng từ trên cao, trông thật đẹp quá đi mất thôi.

Hai mắt Bạch Tử Lệ mở to ra để nhìn xuống phía dưới, Kỳ Lâm thấy vậy liền mỉm cười rồi đáp xuống một ngôi làng đang có rất nhiều đèn dầu cũng như đủ loại ánh sáng mày sắc sặc sỡ.

- "Đ-Đây là lễ hội sao?"_ Bạch Tử Lệ trố mắt ra nhìn vì độ uy nga, rực rỡ và tráng lệ của nó
- "Đúng vậy.


Chúng ta nên đi xem thôi nhỉ"
Kỳ Lâm lấy một cái vòng đeo vào tay Bạch Tử Lệ và mình cũng có một cái, giữa hai cái vòng là có một cái dây nhỏ để tránh Bạch Tử Lệ bị lạc mất
- "Được a~"
Kỳ Lâm dẫn Bạch Tử Lệ đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác.

Từ trò chơi này đến trò chơi khác, thử các món ăn đường phố rồi đến xem các phụ kiện,trang sức, đồ chơi khiến Bạch Tử Lệ thích thú tươi cười mãi thôi.

Bỗng, Kỳ Lâm kéo tay Bạch Tử Lệ vào một trong một cái ngõ nhỏ nào đó, Bạch Tử Lệ ngơ ngác ra đi theo Kỳ Lâm, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Kỳ Lâm đi được khá sâu thì dừng lại ngay ở một căn nhà nhỏ ở cuối ngõ, Bạch Tử Lệ tò mò nên ngó đầu ra xem.

Cảnh tượng trước mắt khiến Bạch Tử Lệ không nói nên lời
- "M-Mẹ...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi